Mỗi ngày tôi đều đi qua những con đường vòng. Đường băng qua chiếc cầu tạm, đường bắc ngang sông. Đường thì dài thăm thẳm, xa mịt mù. Đường thì đầy những đá sỏi bởi lâu ngày chưa được sữa chữa, chúng gồ ghề, xóc ngang - xóc ngửa. Nhưng, đường nào cũng thế. Đã đi là phải đến đích. Tôi cũng tìm cho mình những cái đích. Ấy vậy mà, đôi khi tôi cảm tưởng dường như mình vẫn cứ như đám trẻ nít mới lên ba. Có người bạn bảo rằng: "mi là kẻ lắm lúc chẳng biết được mình là ai?"... Nghĩ lại thấy cũng khá buồn cười. Con đường vòng thì chỉ bé như lòng bàn tay, không mênh mông rộng lớn như đất Sài thành. Tôi lạc, tôi chạy vòng vèo cho nó xa hơn cái đích đến. Chở nhỏ bạn đi tìm quán cà phê mình thích. Tôi đi theo một vòng tròn. Sao xa thế nhỉ? Lắm lúc phát bực mình. Ngơ ngác quá, mà càng ngơ ngác - tôi càng lì lợm. Vẫn cứ vậy mà đi...
Con gái Tây Nguyên, tôi tự nhận mình thế. Nhưng, dòng máu trong người tôi đang chảy cũng có một chút gì của Huế. À, hóa ra mình mang nhiều lắm những thứ ỉ ôi sầu muộn, rồi cả cái sự ưa nổi loạn với mọi thứ. Kiêu hãnh. Riêng biệt. Không giống ai. Và, tôi tự chọn cho mình một con đường vòng cũng chẳng giống ai hết trơn.
Bạn bè tôi, đứa - con đã tay bồng, tay bế. Đứa xum xuê sang trọng. Đứa vẫn còn bon chen nơi đô thành xa lắc. Đứa vẫn phải đầu tắt mặt tối với áo cơm hàng ngày. Có phải chúng cũng đang đi đuờng vòng giống tôi?
Nghe câu hát miền Nam trong điệu hò của ai đó "Má ơi, đừng gả con xa, chim kêu vượn hót biết nhà má đâu..." mà xót xa cả dạ, cả lòng. Thôi, đã lỡ đi đường vòng, vậy hãy can đảm bước tiếp . Lắm khi ứa nước mắt thương cha - thương mẹ, lắm khi tủi hờn nơi đất khách quê người, cũng đành gượng cười với mây trời - sông nước, cầu cho trái tim luôn được an lành.
Con đường vòng, dẫu nhiều lắm những nhọc nhằn nơi bàn chân tôi bước. Nhưng, thấy ấm lòng khi chính bản thân tìm ra chân trời mơ ước, khi có ai đó nắm tay tôi mỗi lúc gió lạnh ùa về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét