Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

17/4/10

Một chút thôi...


Ngỡ ngàng lọt thỏm giữa đêm khuya. Tôi nghe tiếng mưa mùa hạ rơi tí tách. Mơ đôi cánh hạc bay trên bóng trăng mờ của mùa rằm cái thuở bé tí teo, còn mê chơi trò mèo đuổi chuột. Mơ những đám mây lấp lánh màu cầu vồng bảy sắc. Mơ chén chè thơm béo ngậy mỗi độ hè về trong căn bếp ấm cúng có bàn tay mẹ. Tôi vẫn cứ muốn những cơn mưa trong đêm kia làm ấm áp thêm cảm giác ấy - ngày xưa...

Đã mấy lần trắng trời thao thức. Và, tôi chỉ để lắng nghe: Tiếng của mấy chú nhái, ếch thông thênh gọi bầy; một vài âm thanh nho nhỏ của đêm...Hoặc giản đơn hơn chỉ bởi một khúc độc tấu của gió - mưa chao chát không thể gọi thành tên...

Tôi biết khi mọi thứ chưa kịp đủ đầy, là lúc còn phải nhọc nhằn nhiều hơn nữa. Tôi biết, khi mỗi lần nghẹn ngào trong từng hơi thở là lúc trái tim mình luôn được ủi an. Đôi lần mệt lòng, thèm xách ba lô lang thang khắp chốn, thèm được là mình vẫy vùng trong bốn bể, thèm thấy một nơi nào đó toàn người xa lạ. Khẽ mìm cười, bắt đầu lại với cuộc đời. Hăm mấy tuổi đi qua, sao vội vàng quá đỗi. Vẫn loay hoay giữa những chân trời, những góc đường với mưa - nắng thênh thao...

Một chút thôi, một thoáng thôi... những đêm mưa ngọt ngào. Tôi tìm thấy tôi...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét