Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

30/8/10

Đến với bài thơ hay của Từ Linh Nguyên

Sợi quê ai buộc mà thương



. . . Ai mang năm tháng đi đâu
Để cha đem sợi nắng nhàu ra hong
Mùa quê dông bão phập phồng
Luá chưa gặt đã rũ đồng mạ non

Quặn lòng câu hát ru con
À ơi . . . lặn lội bãi mòn mưa phau
Đất quê phận bạc dãi dầu
Chân mẹ vấp lối lưng trâu gập ghềnh

Về bên quán vắng đầu đình
Thương câu hát đối ngày mình với ta
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa . . .
Ai ngờ buộc mãi vào ta với mình

. . . Đắng cay bồi góp nên tình
Muối yêu nên mặn cay gừng bởi thương
Bao năm lưu lạc phố phường
Giấc mơ đói cả gió sương quê mình

Giờ bên ngõ lá rung rinh
Giọt trăng thơm nụ môi xinh búp chồi
Tiếng cười ai đó đánh rơi
Mà nghe như cả đất trời tơ vương

25/8/10

SƯƠNG QUÊ



Đi dọc con đê làng những ngày quê đổ nắng, thấy cánh đồng phủ rợp một màu xanh tựa huyền thoại của lũy tre xưa khuất sau từng ngõ xóm. Những mái nhà nâu nâu bởi trời chiều lỡ buông vài cơn mưa nhỏ. Em đi, anh lẽo đẽo chẳng theo đến gần. Tình ở quê trong vắt như giọt sương trời lấm tấm mỗi sớm mai khi màu đêm chưa vội khoác lên mình ánh nắng lung linh. Có lúc em chợt tủm tỉm cười khi nhận ra mấy giọt sương đang đọng trên tóc mình giữa chiều, tối. Em ngỡ ngàng hỏi anh: “Sao lúc nào ở quê cũng có sương thế?”... Em cứ nghĩ sương chỉ rớt rơi vào buổi sớm. Đôi khi em bướng bỉnh không muốn nhận mình mỏng manh yếu đuối. Cứ trằn trọc hoài với những âu lo. Nhưng, phải chăng dịu dàng là những giọt sương quê kia đang đọng nơi nào đó trong em?

Ngày về, anh như một mặt trời giữa muôn ngàn hoa cỏ dại. Em chỉ là cọng lúa phất phơ, đang cố ngoi lên để được sưởi ấm giữa đám sương quê còn vơ vẩn chưa chịu rời chân đi. Bà ngoại anh bảo: “Chà, đuôi tóc chim ri kìa!”. Em ngẩn ngơ vuốt nhẹ. Rồi thủng thằng quay mặt đi giấu bà nụ cười mỉm ngây ngô. Tóc con gái quê dài lắm. Lại đen nhánh, mượt mà bởi hương hoa bưởi, bởi những thứ chân chất đời thường. Em chẳng phải con gái quê, nhưng “đuôi tóc chim ri” của em ngắn cũn cỡn, nụ cười của bà dịu dàng ấm áp. À, tóc chim ri đang rạng ngời màu lúa non xanh. Tóc bà lấm chấm tựa dải mây chiều đang bay vội. Nghe thương thương từng hơi thở yếu ớt của mái tóc trắng pha sương.

Vào độ giữa ngày rằm, chỉ có ở quê em mới nhận ra được sự tinh khiết của ánh trăng đang treo đầu ngọn gió. Sương vẫn lấm tấm rơi khắp mọi nơi. Sương mong manh, bảng lảng tựa đất quê thấm nồng giọt mồ hôi của mẹ. Em giật mình khe khẽ nói với anh: “Lưng còng phơi sương, hay nụ cười rạng ngời sung sướng khi được hi sinh và yêu thương anh nhỉ?”. Anh ngơ ngẩn thoáng nhìn vào mắt mẹ. Phải chăng, sương quê đã nuôi dưỡng những linh hồn thánh thiện đến thế. Chợt thấy mình chỉ mới thấm một tí thôi những giọt sương quê ấy. Mẹ, một đời trắng bạc mái tóc đen...

Ngày đi, sương quê vẫn còn vấn vương nơi vạt áo. Níu chân anh trên những con đê. Ngày đi, sương quê hóa thành nỗi mong chờ tháng ngày của bà. Và, anh đi... trên đuôi mắt mẹ còn sót lại những hạt sương...

Vân Giang

12/8/10

Nối thơ

 

Gửi lại tuổi thơ...(By Thùy Dương)

Em gửi vào anh tuổi thơ em
Tuổi thơ em đó chẳng có gì
Chỉ nho nhỏ đôi chân trần trên đất
Một cánh đồng và lặng lẽ dòng sông

Anh biết không anh em nhớ lắm
Những buổi chiều cùng mẹ hái rau
Những buổi sáng chăn trâu cắt cỏ
Bắt ve chơi những tối đêm hè
Rồi hái trộm hoa chơi trò đám cưới
Bị đuổi dài vẫn khanh khách thật vui
Cứ nhớ mãi thằng đóng làm chú rể
Em cô dâu cũng biết thẹn thùng
Giờ nhìn lại, ôi tuổi thơ cổ tích
Trao anh rồi vẫn nhớ quá tuổi thơ ơi
- Lớp 10, 1997 -

Cái thời em vẫn còn 16 tuổi
Thích làm thơ và mơ sẽ giống những thiên thần
Nụ cười bắt đầu nở mỗi sớm mai thức giấc
Tóc dài hơn đỡ lấc cấc như ngày xưa

Cái thời dạo chơi trên cánh đồng đầy nắng
Khóc một mình để anh hàng xóm phải bận tâm

Bây giờ buồn không còn được khóc
Để nghe anh gặng hỏi nhẹ lòng
Bây giờ buồn chỉ còn nước mắt
Đong đầy lại chảy vào trong

Em gửi lại cho xa xôi ngày xưa ấy
Ngày có nụ hồng hờ hững được trao tay...

Nối:
Em giấu đi kí ức xưa bé bỏng.
Tuổi mười lăm khờ khạo đến vô chừng.
Tuổi mười lăm mơ tình yêu màu cổ tích.
Thích mỉm cười những khoảnh khắc không đâu...
(Hương Giang Trần)
Hồi mười lăm em cắt tóc con trai,
Đội mũ lưỡi trai và đi giày khủng bố.
Em chẳng biết mơ mộng nhìn qua khung cửa sổ...
Mọi thứ bắt đầu khi em nhận được một chiếc cặp xinh...
(Thùy Dương)
Rồi mười lăm - đã qua - không đợi tuổi
Như trăng rằm khe khẽ nấp trong mây
Tóc con trai - em thay bằng tóc gió
Thổi tung chiều đầy nắng - lá vàng bay.


Mũ lưỡi trai nghiêng vành thành nón nhỏ
Em ấp e giấu hết... những nỗi niềm
Đôi giày khủng, sợ ai kia nhếch mép
Con gái gì...mà cứ giống con trai...

Rồi mười lăm - em đi qua mười sáu
Gỡ khói mây, em bện tóc thành chiều
Gỡ tà áo, em buông trôi chút gió...
Để một người thơ thẩn bước theo sau...

(Hương Giang Trần)
Rồi mười lăm - em đi qua mười sáu
Biết làm thơ và biết thẹn thùng
Biết liếc nhìn rồi thì đỏ mặt
...Giật mình khi ai đó theo sau...
(Thùy Dương)
Sì tóp here



10/8/10

Góc xưa

Mơ nắng tràn trên cao, mơ chiều về có cánh chim chiều chao nghiêng với gió. Xưa, là tuổi thơ. Xưa có đám nhóc dung dăng bắt dế ngoài đồng. Xưa, có những giọt nước mắt của những tháng ngày không trọn vẹn nỗi niềm. Khóc - cười, từ trong ấy em lớn lên. Khóc - cười từ trong ấy... em mơ giấc mơ có những nụ cười cổ tích. Thương thương tháng ngày xa xưa - đã qua - lâu lắm rồi. Đôi mắt em không tìm những góc ngày xưa đã trở thành nỗi nhớ khó gọi thành tên, mà chỉ mỗi em lắng nghe tim mình xót xa - thổn thức...

Góc xưa, em tủi hờn kiếm tìm đám ốc bé nhỏ dạt trôi vào biển làng còn đầy nắng gió. Ru và ru ... nỗi cô độc của tuổi thơ - em đã biết đến bây giờ. Hạnh phúc mong manh, em phải luôn kiếm tìm. Nụ cười xa xót em mua riêng không tốn xu cắc. Cũng khó tìm như khoảng trời xưa, em... cố tình đánh mất. Thôi đành thả trôi, thôi đành kín giấu một thời...

Góc xưa, tuổi mười lăm - em rúc vào xó xỉnh chỉ có mỗi bức tường lạnh lẽo. Mơ hoài một giấc mơ thôi. Xa lắc xa lơ, khi em lặng lẽ giấu hết đi những nụ cười hồn nhiên thơ trẻ. Đi đi. Chiều không còn nắng. Đêm nghe mưa rơi lộp độp trên mái tôn nhà lõng bỏng nước. Góc xưa, thương nhiều cho đàn em nhỏ. Em lại phải giấu đi nụ cười...