Sương không rơi sao đáy mắt long lanh nặng trĩu như hạt muối mặn nằm sâu dưới biển kia, đằm đặm xa khơi? gió không thổi mà mây vẫn cứ trôi... Đêm đen là một màu không thể nào nhìn thấy, chỉ lu mờ những chiếc lá rụng rời, bay là là trên bầu trời. Thỉnh thoảng bước qua kí ức nghe tiếng lá lạo xạo dưới chân. Mục nát, vỡ vụn...
Biển đêm cất tiếng trong khúc hát chim trời với dàn hợp ca nhịp nhàng của sóng, gió, cát chao chát mênh mang. Thêm một ánh trăng tơ treo lơ lửng giữa muôn ngàn mây lòng người cũng khao khát chơi vài bản nhạc thênh thênh...Từ trên mặt nước thấy bóng trăng lặng lẽ tan hoà vào với sóng. Cát cũng óng ánh giữa đêm. Ngồi đắp một chiếc kim tự tháp thật lớn. Gắn thêm mấy cái vòng tròn bằng vỏ ốc nhỏ li ti đủ màu bỗng kim tự tháp biến thành một toà thành đầy bí ẩn. Chẳng xây lâu đài cát mong manh dễ vỡ. Mây chắc hẳn lạ lùng lắm. Con sông vỗ về dồn sóng lòng ra biển, ru mãi giấc ngủ có con dế đồng kêu rúc rích hàng đêm. Thằng bạn nhỏ, gầy còm mắt đeo đôi kiếng chạy loăng quăng đuổi bắt mấy con còng gió bé xíu cùng một thằng bạn nữa. Mãi chúng mới chộp được, rồi lại thả tung vào con sóng bạc đầu ì ầm của ngày đã vợi xa tít tắp ...
Sáng sớm, biển đổi màu căng tràn thành những áng nước đỏ vàng long lanh ấm áp. Mặt trời cười. Sóng hát. Còng chạy lao xao trên cát. Nắng ngập thắp mấy ngọn lửa lên những cây dương, bạch đàn. Em bé xóm chài chạy lòng vòng theo cha ra biển. Mặt mày đen nhẻm, đôi mắt sáng cả một bầu trời quê nghèo nàn, lam lũ. Mấy con ốc biển đêm qua trôi dạt giờ chỉ là cái vỏ, cái xác nằm chênh vênh trên cát. Tôi nghe hơi thở của muối mặn thốc vào ngực, buốt đau.Chỉ là một chiếc vỏ ốc trơ trơ giữa trời, hay nỗi cô độc yếu đuối lênh đênh giữa cát trắng? Đời ốc hoá ra cuối cùng chỉ là chút chút cái vỏ cứng không đủ chở che cho tấm thân mềm sống nốt dưới biển sâu? Hay bởi những người đàn bà, bộ quần áo hoa bạc màu lấm cát, tay quơ quất cất tiếng rao nao lòng, thấm dạ những giọt mồ hôi của đất miền trung lắng đọng mấy hạt sương trời giữa nắng?
Thấp thoáng mấy cánh buồm căng lên trong gió khơi xa vạn nẻo. Màu nước biển là màu mây, là màu của cả sóng cuộn xô ào ào từng đợt dập dềnh lên mạn thuyền. Thằng bé ban sáng còn lon ton theo cha kéo thuyền nhổ neo, giờ vững chân đạp sóng, nụ cười lung ling giữa muôn ngàn tia nắng. Cuộc sống đâu chỉ vồn vã nơi chốn thị thành đông đúc, tình yêu đâu chỉ là những đoá hoa ngời sáng mà còn là một con thuyền đánh cá nhỏ bé, một chiếc kim tự tháp tự đắp lên giữa cát. Và, cả một thằng bé con của ngày mai kia chạy loằng quằng, đeo mắt kiếng đuổi con còng còng gió mà nhớ về một ngày nó đã từng nở nụ cười ước mơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét