Cố tưởng tượng xem cái hình thù của mảnh đất ngàn năm Thăng Long ấy nó ra sao? Có thì thầm như con sông Hương im lìm qua ngày tháng nắng mưa chăng? Ấy thế mà tôi cứ phải chong mắt lên ngắm nhìn những con đường đang chạy hối hả, tấp nập đến nghẹn thở. Không gian dường như chỉ còn lại mấy hàng cây xanh hiếm hoi bên vỉa hè làm cho người ta nghĩ rằng: mình vẫn đang tồn tại...
Ngày thứ nhất...vừa đặt chân Hà Nội mưa đã bay lất phất từ đoạn đầu Phủ Lí, tôi cứ ngỡ sẽ đổi thay được chút ít những cơn gió khô hanh cáu bẳn nơi đất Huế kia. Vậy mà, chỉ trong chốc lát... cái tháng tám ở đây cũng tràn ngập nắng. Nắng trải dài trên đất đá, mặt đường và cả trên những khuôn mặt bịt kín bưng của người qua kẻ lại. Tôi chỉ nghe mấy tay nhạc sĩ đất Bắc ca bài ca muôn thuở " Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa" ... nhưng, lại có mấy câu sao cứ thương thương nhớ nhớ: " cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh"...
Tôi cũng muốn thử xem cảm giác nghe gió về của những cô gái Hà thành này có gì lạ? Nhưng, chỉ mới vào tháng 8... đến cả Thu còn chấp chới lẫn trốn nơi nào. Mảnh đất tôi sinh ra chỉ có hai mùa mưa nắng, thi thoảng muốn biết đến cái tiết Thu, cái rét đầu đông ra sao e chừng cũng phải bắt trí tưởng tượng của mình làm việc và tự rà soát lấy cảm giác. Chiều về, thấy hiu hiu gió thổi. Đôi guốc em rộn rã giữa những con phố nối dài vô tận. Người ta chẳng phải tìm kiếm gì lắm mới biết được " bát phở" trong đôi tay Nguyễn Tuân cũng biến thành một thứ bùa mê, hay tô bún chả ở Vũ Bằng " Thương nhớ mười hai" của bốn mùa mặn mà khó lắm mới kiềm chế được cảm giác thèm thuồng... Tôi cũng cứ ngỡ mình chỉ được nếm cái vị ấy qua từng câu chữ của mấy ông nhà văn lãng tử nọ. Ấy vậy cũng ì xèo lôi con nhỏ bạn Hà thành làm thêm tô nữa trước khi rời gót. Đến giờ vẫn còn nhớ, còn muốn, còn thèm mấy lát gỏi đu đủ giòn tan, chả non thơm phức đậm đà... Hẹn ngày trở lại...
Đặc trưng của một mảnh đất xô bồ nhộn nhịp đó là gì? Phải chăng chỉ có tiếng động cơ thi nhau ùa ào giữa phố? Huế tôi, mang đầy sắc màu văn hoá cổ kính. Nhưng rồi nó cũng chỉ nằm trong một phạm trù vùng miền nhất định. Có vài ba đứa bạn đã từng sống ở Hà Nội bảo rằng: " tao muốn quay trở lại đó quá" tôi gật gù: " vậy đất này thực có gì đó quyến rũ lắm chăng?"
Ngày thứ hai, dong ruổi về Gia Lâm - Bát Tràng... đất nổi tiếng của những sản phẩm gốm. Định kiếm cho thằng bạn một bức tượng bằng gốm siêu hình như nó muốn. Hắn lại càu nhàu: " mi cứ ở đó mà thưởng thức Hà Nội đi"... ừ thì, ngó nghiêng, ngó ngửa. Rồi lại ngắm nghía lung tung những con đường, những đàn bò đang gặm cỏ dưới đồi cỏ tràn nắng gió kia thôi. Ai biết giữa phố thành hay bên ngoài tiếng xe cộ xì xầm tất tả ấy còn có mấy bờ đê xanh nằm dưới bóng chiều quê.
Tôi vẫn cứ thấy ấn tượng với mấy quán cóc được kê một vài chiếc bàn, ghế gỗ bé bé con con giữa các con phố. Phố là phố chứ không phải là đường như ở các nơi khác. Những quán hàng đơn sơ giản dị này nhìn vào tưởng chừng chẳng còn chút xíu khoảng trống để chúng ta có thể dừng chân. Nhưng, thử chạy ngược chạy xuôi giữa nắng xong, ta bước vào và gọi một cốc trà Bát Bửu xem?... thực ra cũng là một thứ trà thanh nhiệt giải khát bỏ vài viên đá lạnh vào. Vậy mà nó có sức cuốn hút chi lạ. Người xa quê lâu ngày được thong thả ngồi uống nước bên vỉa hè như thế mới biết được tình quê đậm đà biết bao nhiêu...
Tôi vẫn nhìn thấy cái nắng chói gay chói gắt đang làm mờ nhoè cả mắt ở Ngự Bình này. Nhưng, đâu đó nơi đất Hà Thành vẫn còn những tà áo dài bay bay giữa phố đông người một ngày hiếm hoi cuối tuần nào đó...dịu dàng thôi một chút rong chơi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét