Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

30/10/10

Những dấu chấm hỏi?

Những dấu chấm hỏi?

Tẻ nhạt. Triết thuyết kinh điển. Đau đầu nhức óc. Lí tưởng đẹp. Như một cánh chim trời. Bay rồi, mất hút.

Thứ bảy. Âm u. Trời Huế, quen thói dầm dề. Ướt át.

Hỏi mùa đông ấm hay lạnh? Đôi bạn sinh viên dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi ngoài phố nọ. Cười…

Không phải khảo tra nữa. Hand in hand. Đôi khi người ta chỉ cần cái tiềm lực tinh thần nào đó là đã thấy đủ đầy lắm rồi. Ờ, thời hoa mộng của mỗi người. Xa lắc…

Hỏi cái chớm rét đầu đông? Đôi trẻ vội vàng đi giữa phố. Tay không còn trong tay. Mắt không ngắm nghía mây trời. Môi run bần bật quên cả nụ cười…

Hỏi tháng ngày mùa đông? Những kẻ long nhong sương gió, với gánh nặng cơm áo ngày hai bữa. Chiếc xích lô gồng mình chở khách. Chiếc xe đạp tất tả đi qua. Gánh hàng rong buổi sớm. Vai áo sờn màu. Trời lạnh lắm không?

29/10/10

Sunrise…

Sunrise…

RSS

Sunrise…

Mặt trời đi ngủ rồi. 8h sáng, mây vẫn cứ ù ù lì lì. Đen ngòm cả Huế. Vẫn lếch thếch đội mưa đến quán cà phê vừa mới phát hiện ấy.

Sunrise may mắn nằm trên giao lộ của Trường Chinh. Góc này, trời nắng, mới thực sự là Sunrise. Cách thiết kế hiện đại, nhưng cũng để lại cho người ta một cảm giác hết sức tự nhiên khi bước qua chiếc cổng nhỏ, vào bên trong.

Tớ ngồi tít trên tầng hai. Vừa có thể nhâm nhi li cà phê ngon lành. Vừa tha hồ ngắm cái bầu trời đen ngòm ấy. Chẳng phải như mùa đông xứ Bắc lạnh buốt đến tận chân răng. Huế cứ làng nhàng chút xíu như “hù doạ” người ta. Ra đường đã phải khoác chiếc áo ấm bên người rồi.

Dân miền Nam quen ấm áp, có tí rét đã la làng la xóm. May mắn cái không gian của Sunrise đủ sức tạo cho khách: Vừathích thú với kiểu cách hiện đại, vừa yên tâm với góc ngồi ấm áp. Nếu có thêm vài ba người bạn đi cùng…

Cà phê. Là thứ tớ quan tâm nhất. Lại là cái thú thưởng thức hơi khó tính. Nhưng, đảm bảo được chất lượng có xứng với 11k/ li cà phê đó hay không thì cũng chẳng đơn giản tí nào. Nhìn qua phong cách của quán, có gì gần giống với quý sờ tộc ở Nhã Viên. Nhưng, thử bước chân ra đường. Ngó từ ngoài vào. Sunrise hình như cũng có cái gì đó rất riêng.

Độ này. Tớ cứ bon bon hàng tuần/ 1 quán cafe. Thấy mình cũng hơi rỗi nghề. Nhưng, sao cứ phải gò mình vào khuôn phép nhỉ? Nhỏ bạn tớ từng định nghĩa về những cuộc nhậu: “một cốc một li, đời chỉ là cơn mộng mị/ bảy cốc bảy li đời đáng yêu biết bao nhiêu”… Đó là khoản bia bọt, giờ tớ chỉ mượn một li cà phê thôi, cho cuộc sống của tớ thêm phần hứng khởi. (Ôi chao, một ngày con người được bao nhiêu cái hứng để sống? – Nghe ai đó nói)…

28/10/10

Go or Stop

Go or Stop

Không đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Mình sẽ bước đi. Nhưng, đôi chân mỏi. Lúc ấy chỉ muốn dừng.

Không thích phải chờ và đợi. Lại thoăn thoắt bước đi. Ngày mùa đông se lạnh. Đôi chân chẳng hề mỏi. Và đi, mình cứ đi…

Mấy góc phố này, mấy con đường này…

Đã đi qua bao lần không thấy nhớ. Chân bước. Giày mòn. Đường vẫn là đường thôi. Rộng – hẹp trong tấc gang. Mà đường đi không đổi. Nụ cười bớt tươi hơn. Hoá ra đã gần mười năm rồi.

Không thể dừng chân. Khi gót giày vẫn tiếp tục muốn bước. Thênh thênh. Để lùa cả cái rét lúc này đang ngấm dần qua từng lớp áo. Nhớ. Quên. Đi. Và đi…

27/10/10

Học trò ơi

Học trò ơi

Áo trắng tan trường. Con đường vàng hoa điệp. Nghe câu hát của học trò tung tăng trên những góc phố. Đi qua. Nhanh. Như cơn gió thoảng. Bay mất. Như cả một kí ức đong đầy.

Kỉ niệm. Học trò xem những tháng năm ấy như một màu cổ tích. Đẹp tựa vầng trăng mười lăm tròn vành vạnh…

Học trò ơi…

Còn đâu. Mỗi ngày đến lớp, như một khúc ca vui. Bạn bè. Thầy cô…

Chập chùng bên ô cửa những ánh mắt dõi theo đám mây xa tít tắp. Giật mình thoáng nghe cô gọi khảo bài. Lại lúng túng như gà mắc tóc.

Học trò ơi…

Tung tăng mỗi ngày đến trường. Có bước chân ai đó len lén theo sau…

Học trò ơi…

Buộc tà áo vào nhau, đuổi bắt như đàn chim non chấp chới cuối chân trời…

26/10/10

Mơ một miền cổ tích

Mơ một miền cổ tích

1. Mồ côi
Lẫm chẫm bước. Bé ngây thơ ngó lên chiếc bàn nhỏ. Vừa kê vội. Có một tấm ảnh. Đôi tay bé xíu ngác ngơ. Bé vơ lấy cây nến đỏ. Mọi thứ đều lạ mắt. Bé mân mê như một thứ đồ chơi…


Hơn một tuổi, bé vừa chập chững bước đi. Đôi chân trần lấm lem đất bùn. Của đợt lũ. Bé vẫn hồn nhiên. Đôi mắt to tròn. Những con người, cũng lạ lẫm. Không thấy cha đâu. Dưới chân, bùn đất còn đọng lại…

Hơn một tuổi thôi…
Em khóc ngằn ngặt. Em đang đói sữa. Thèm hơi ấm chở che của mẹ. Bộ quần áo nhếch nhác đất bùn. Sau lũ. Khuôn mặt em lấm lem nước mắt. Tay cha em trĩu nặng. Vành khăn trắng trĩu nặng. Trên đầu bốn chị em.
Chỉ mới một cơn bão thôi…

25/10/10

Nghe câu hò xa lơ xa lắc…

Nghe câu hò xa lơ xa lắc…

Hết câu hát năm xưa. Em lớn lên. Như sáo sổ lồng. Bay thật xa, tít tắp. Mẹ ngóng ngoài cửa. Đợi chờ. Con gái mà. Mới một cánh chim bay. Mẹ còn đợi bao nhiêu lần như thế nữa?

Sáo sổ lồng… con sáo sổ lồng nó bay…

24/10/10

Góc trưa

Góc trưa

Góc trưa, náo nhiệt – êm đềm lạ lùng. Đỡ phần quạnh quẽ tháng năm. Tít tắp nơi góc bể nào đó. Mẹ đợi chờ  đứa con gái ngỗ ngược, đòi du ngoạn cho thoả ước mơ. Ngày về. Bên mẹ, có bữa cơm do tay mẹ nấu, có nồi chè đậu đen thơm phức – béo ngọt, vẫn thòm thèm mỗi lần đi học về…

23/10/10

Món ăn tuổi thơ

Món ăn tuổi thơ

Chiều đi qua Huế. Những khoảnh khắc bình yên. Đôi bạn trẻ, một cặp vợ chồng. Dăm đứa học trò rúc rích cười, dành nhau mấy củ khoai nướng. Tuổi thơ ùa về trên đôi mắt của cô nàng nào đó. Long lanh. Tuổi thơ đến trong nụ cười của đám nhỏ buổi đi học về…

Khoai lang nướng thơm nồng cả góc phố… mùa đông…

21/10/10

Nhật kí sông Lam ngày 21/10/2010

Nhật kí sông Lam ngày 21/10/2010
1/10/2010 – Sông Lam ơi, nước vẫn đục ngầu. Mạng số mong manh. Sống chết mong manh. Yêu thương xin hãy cho đi thật nhiều. Sẻ chia xin hãy đong đầy hơn nữa.

Ngày này… Trên bến sông Lam…