Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

5/4/10

Nước mắt



Có những giọt nước mắt hằn in theo năm tháng của người mẹ hiền ngày ngày ngóng đợi đứa con xa nhà, lưu lạc đất khách - quê người. Có những giọt nước thì thầm cất giấu trong tâm khảm người cha khi lắng lo nhọc nhằn cơm áo cho con đến lớp, đến trường.
Tôi lẳng lặng ngắm từng đàn chim đang bay về nơi cuối chân trời nào đó. Bà ngoại bóc lịch đếm ngày, nhắc tên đứa cháu yêu khi mắt mờ, chân yếu. Nỗi nhớ thâm quầng trên đôi mắt của mẹ. Niềm vui sum họp của mấy đứa em tíu tít mỗi lần tôi trở về. Biết bao nhiêu thứ nhì nhằng vòng quanh thành những giọt nước mắt. Nhớ. Mong. Đợi chờ.
Huế, tháng tư...
Nắng, như chưa bao giờ nắng đến thế. Chói gắt. Nồng nồng màu đất đỏ Tây Nguyên, trong kí ức tôi. Gió. Bụi, mù trời. Mấy nhành lá xanh xanh trên thân cây cà phê nhuốm lấy cái gam nắng, gió ấy của quê tôi. Ở đâu đó, nơi mảnh đất này, Cát bỏng rát nơi bàn chân của nội. Gắng đợi chờ những mùa mưa, đợi chờ đám con cháu xa xôi trở về.
Nước mắt, không phải để chơi, để mè nheo những điều không có thật. Hãy khóc khi trái tim ai ai cảm thấy mình nhọc nhằn, mỏi mệt. Hãy cứ khóc, để làm dịu lấy chính tâm hồn mình trong cuộc sống xô bồ, nhộn nhịp, nhưng... đừng rơi nước mắt vì chông gai phía trước. Hoa thơm và quả ngọt chỉ được hái khi bạn có công chăm bón, vun trồng.
Tôi lắng nghe từng hơi thở yếu đuối trong tim mình. Mặn đắng ở trên môi, những giọt nước mắt. Cơ chừng như đã lâu lắm rồi vậy. Chúng cứ thi nhau ào ạt như cơn mưa chiều đổ vội. Tôi khóc cho một điều gì đó thẳm sâu trong kí ức tuổi thơ, khóc cho tháng ngày chấp chới ở đất khách quê người. Khóc cho tháng năm trôi qua quá vội vàng, khi vô tình thấy nếp nhăn của mẹ hằn in trên trán. Hạnh phúc chưa kịp nắm lấy đôi chút thôi, đã vội vàng lắng lo đôi sợi tóc bạc trên đầu.
Đôi khi người ta cũng thấy sợ cô đơn biết chừng nào. Không phải là những điều bé nhỏ trong linh hồn hay tìm kiếm, đòi hỏi. Chỉ vài lần tôi ngơ ngác ngắm bầu trời xứ lạ, thấy mình lạc lõng không có bến bờ...
Và, tôi ơi, nắng gió đất này cũng đang nồng nồng nuôi những đứa con xa nhà trong nỗi nhớ khôn nguôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét