Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

19/7/10

Bản giao hưởng ngày xưa

Những thanh âm - giai điệu lăn tăn như một ánh nắng lung linh ấm áp tận nơi nào đó mà tôi đang cảm nhận cho một ngày mới. Sự lạnh lùng - bướng bỉnh cố hữu không thể tồn tại khi mặt trời chào đón tôi bằng tiếng chuông điện thoại và bản giao hưởng ấy. Xa lắm cái tuổi con nít. Xa lắm những tháng ngày trôi...

Những ngôi sao buổi sớm trong veo như tiếng nhạc. Tôi đang mơ. Tuổi thơ, những cánh diều, bầu trời hanh hao cái nắng mùa hè. Tôi mơ những giấc mơ lam lũ, có ánh mắt khát thèm chiếc kẹo ngọt. Có tiếng cười của bạn, có tiếng cười của tôi và cả những đứa em thơ mặt mũi còn lem luốc bùn đất ngày xưa. Yêu thương sao dịu dàng, trầm lắng quá đỗi. Tôi đi tìm nỗi niềm kí ức. Tôi đi tìm những giấc mơ tươi mới như màu xanh lá cây của chiếc ô lá chuối che chung khi mưa về cuối xóm. Lắng nghe bản giao hưởng nhẹ nhàng, chân tôi bước theo những ánh nắng. Ngày xưa...

Paul Mauriat - ngọt ngào như dòng suối của Tây Nguyên, dịu dàng như bạn tôi ngày nào. Có thể tôi đã từng vô tình cho tháng năm, bởi sự bướng bỉnh ngang tàng. Nhưng, trái tim tôi, cuộc sống của tôi luôn ngập tràn tình yêu thương - bao dung thay cho quá khứ, cho kí ức ngày nào đã không trọn vẹn nụ cười của tuổi con nít con nôi ngốc xít. Tôi đem khúc giao hưởng ngọt ngào này tặng cho cuộc đời, tặng cho những người bạn nơi nào đó ở bốn phương trời xa tít tắp. Và hạnh phúc, chỉ là sự giản đơn đến không ngờ, khi tôi hay ai đó nhìn thấy được, nghe thấy được, cảm nhận được âm thanh cuộc sống nằm trong những tiết tấu nhịp nhàng - yêu thương này...

18/7/10

Nước mắt...

Có khi thật vô chừng. Những giọt nước mắt tuôn tràn lại làm cho nỗi đau nào đó nơi đáy tim được câm nín chốc lát. Nhưng, cũng có lúc - nước mắt không thể giải quyết đuợc, khi nó chảy ngược vào trong. Nỗi đau câm lặng, cào cấu trái tim đến ứa máu. Khi bạn còn khóc được, phải chăng bạn vẫn còn  biết yêu thương trước cuộc đời này?

Vậy mà, khi người ta phải khóc không phải bởi những nỗi niềm riêng tư nào đó. Khóc vì một người thân đã ra đi, khóc vì một niềm hạnh phúc bất ngờ... Tất cả những giọt nước mắt ấy đều có ý nghĩa. Nhưng, đôi khi người ta sợ những giọt nước mắt...

Uất hận, khổ đau, hay cả một khối sầu mênh mông nơi nào đó đang khiến bạn mơ hồ thấy xung quanh chỉ là những biển nước. Có thể nước mắt mang đến cho bạn những khoảnh khắc của chính mình. Nhưng, giá như khi bạn biết cười nhiều hơn kể cả lúc lòng chứa chất thật nhiều buồn phiền, và con đường phía trước luôn mở ra cho bạn nhiều nụ cười thật sự, những ánh sáng biết cười nơi đó sẽ đón chào bạn.

Đừng tìm kiếm thêm nỗi đau nữa khi trái tim bạn đã chứa chất thật nhiều. Đừng biến mình thành cây xương rồng có nhiều gai để mọi người thấy bạn là kẻ mạnh mẽ, nhưng nước mắt đang rơi đâu đó trong tâm hồn yếu đuối của bạn. Hãy để nụ cười và tình thương cuộc đời mở lối cho bạn đi về phía có mặt trời.

15/7/10

Mong manh...

Chiếc cốc thủy tinh dễ vỡ, nếu chúng ta không cẩn thận khi cầm nắm. Một tình yêu dễ tan, nếu chúng ta không cho nó một sự giữ gìn vun đắp. Hay đơn giản bất chợt ta bắt gặp một hình ảnh nào đó trên đường, thoáng qua làm ta nghĩ ngợi. Sự yếu đuối, mỏng manh...

Cuộc sống phải chăng cũng thế. Nhớ những tháng ngày, còn rong ruổi với những nghĩ suy hết sức đơn điệu về cái tôi của mình. Giờ thấy ích kỉ. Đôi khi có lặp lại. Nhưng, đã mạnh mẽ hơn khi bất chợt nhìn thấy bên đời còn quá nhiều những điều không chỉ dành riêng ta. Thế giới rộng lớn, nhưng con người thì nhỏ bé vô cùng. Chỉ giống như một chú kiến con lầm lũi. Chẳng biết, may mắn hay rủi ro sẽ đến khi nào. Thôi, ta lăng đi những bé bỏng của "tôi", để có thể nhận thấy giá trị cuộc sống.

Cũng như chiếc cốc thủy tinh, đời người mong manh. Sống chết cũng mong manh, gần nhau trong gang tấc. Có bao nhiêu thời gian để người ta được sống, được cảm nhận thế giới, được nhìn thấy mặt trời, được tung tăng hát ca, được khóc la, được là con người?... Thật khó trả lời. Nhưng, bỗng một hôm ta đi qua một đám ma nào đó. Hay chứng kiến sự ra đi của những người hàng xóm xung quanh ta. Một đứa trẻ học cấp ba, hàng ngày vẫn ra trước ngõ nhà mình đá bóng với chúng bạn. Giờ đang nằm chờ đợi một sự ra đi với căn bệnh ung thư. Một người đàn ông chưa đi hết sáu mươi năm cuộc đời, vừa mới ung dung ngồi uống trà ở cái tuổi ngũ tuần với hàng xóm đêm qua, bây giờ lại nằm trong một chiếc quan tài, đợi ngày về với đất...

Có lẽ ít ai nghĩ tới điều đó khi họ đang sống, đang hưởng thụ. Thậm chí có kẻ còn ngu muội, khi bi quan với một điều gì đó, chẳng hạn một sự thất bại tạm thời, giải pháp mà họ nghĩ tới là quẳng bản thân mình đi, hủy hoại bản thân mình. Hay nói rõ ràng hơn là tìm đến cái chết. Quay nhìn lại bao nhiêu người đã ra đi vì bất hạnh của bệnh tật, vì sự rủi ro trong cuộc sống, có ai nghĩ được: Sự sống của con người sao quá mỏng manh? Làm gì, hành động như thế nào để ta có được cái giá trị của một kiếp làm người? Không phải là sự bi quan, không phải là những suy nghĩ lệch lạc, cũng chưa phải là sự hưởng thụ của riêng bản thân mà quên đi kẻ khác. Chỉ biết sẻ chia vài điều để có lúc nào đó ta nhận ra cuộc sống này luôn quá mong manh. Ta có nên yêu thương nhiều hơn, bao dung, rộng lượng nhiều hơn, hát ca nhiều hơn với con người, với cuộc đời này chăng? Để biết rằng: Sống không hề đơn giản....

Hãy làm những gì chúng ta đang dự định, hãy hành động bằng cả trái tim và tình yêu thương của mình. Khi ta sống ý nghĩa, phải chăng là khi ta biết nâng niu giá trị của nó bằng cách sẻ chia nhiều hơn nữa với cuộc đời...

10/7/10

Tha thứ...


Cái cụm từ kia đôi khi thấy nó quá đơn giản mà suy ngẫm mãi cũng chẳng hiểu nổi được mấy mươi phần trăm.
Có một thằng nhóc nhắn cho tôi cái tin: "Chị ơi, mình làm sao để biết cách tha thứ?...". Nó hỏi khó thế. Tha thứ cho cái gì? cho một người nào đó, cho một quá khứ nào đó, hay cho những tháng năm xa xưa đã từng làm chính mình đau đớn? Trả lời làm sao được, khi chính tôi đôi lúc cũng bị rơi vào trạng thái gọi là "không bình an" ấy...Thôi kệ, cứ để cho nó tự tìm thấy câu trả lời. Ấy vậy, khi phát hiện ra rằng, mình còn những cảm xúc, những ủy mị của trái tim mềm yếu. Tôi lại lăng đi hết những kí ức đớn đau, rồi mỉm cười. Phải chăng lúc ấy tôi đã biết cách tha thứ?

Cái gọi là tình thương, nghĩ hoài mới thấy nó rộng lớn quá chừng. Nói với thằng bạn: Mày thử đặt nó ra ngoài dấu ngoặc xem sao. Còn tình yêu thì cho nó vào trong ngoặc. Khi đó, tình thương sẽ lớn hơn. Có thể nhân rộng, có thể viết thật nhiều hai chữ ấy mà không cần phải đắn đo bởi dấu ngoặc của tình yêu. Và cũng khi đó, bạn bắt đầu biết tha thứ...

 Rồi, một ngày tôi nghe nhỏ bạn thủ thỉ: "mày ơi, đừng thù hằn chi cho tội nghiệp..."Thôi, lại rớt rơi thương xót. Tha thứ nhé. Ừ, xa lắm rồi... chỉ là những con đường không thể sóng đôi. Tôi cười. Thấy lòng mình bao dung hơn. Thấy nhẹ nhõm quá chừng chừng. Đó có phải là tha thứ?...

Có lẽ, thằng nhóc nọ đọc được bài viết này sẽ hiểu câu trả lời của chị nó. Chỉ có một câu học thuộc của ai đó: "hãy yêu anh ít đi và hiểu anh nhiều hơn"...Liệu có ai vận dụng câu này không nhỉ?

7/7/10

nụ cười và tình yêu thương

Mỗi buổi sáng thức dậy, khi mặt trời óng ánh dát vàng nơi đầu cửa sổ. Khi tôi nghe những thanh âm lao xao bên ngoài cuộc sống. Nụ cười sẽ luôn là điểm tựa cho một ngày mới của tôi.

Những tháng năm nhọc nhằn phía trước bỗng trở thành sự ấm áp trên môi, khi tôi bắt gặp những nụ cười của bạn bè tôi.
Tôi đã đi qua thật nhiều, tôi cũng lặng im thật nhiều khi cố tình lãng quên đi những điều thật nhất. Rồi một ngày kia, tôi bắt gặp nụ cười trong chính trái tim tôi. Nụ cười của tình yêu thương, nụ cười của sự chân thành, nụ cười thân ái của mọi người...

Tôi không buồn nhiều nữa, tôi không chạy trốn trong một chiếc vỏ ốc nữa. Tôi phải cười thật nhiều, để kiếm tìm cho mình cơ hội của cuộc sống và tình yêu thương. Tôi sẽ cười để nhìn thấy xung quanh tôi, bạn bè vẫn luôn niềm nở đón chào và bảo bọc cho trái tim tôi được bình an...

Trong cuộc đời, người ta cứ ngỡ rằng: ta chỉ là riêng, là duy nhất giữa thế gian...Nhưng, có mấy ai biết được, mình sẽ không bao giờ cô độc nếu biết cách kiếm tìm và giữ gìn lấy những nụ cười và biết cách điều hòa tình yêu thương bằng nụ cười của chính mình.

Như một lời cảm ơn, tôi muốn gửi đến những người bạn thân yêu, những người biết cách tìm kiếm và gìn giữ nụ cười. Những người biết sẻ chia cho nhau nụ cười cuộc sống...