Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

22/4/10

Màu của tóc


Em với chiếc lược be bé màu trắng ngọc. Công việc hàng không thể thiếu được trong một ngày là đứng trước gương. Khuôn mặt của em đó. Và có biết bao nhiêu những con người như thế cũng làm vậy giống em?...

Sáng. Chiếc gương vuông hình chữ nhật xoe tròn đôi mắt, ngắm khuôn mặt mướt mát màu đêm. Em tỉnh giấc cho một ngày trôi lặng lẽ. Những sợi tóc bay bay. Không phải là những áng mây mượt mà, hay dòng suối mát trong? Em thảng thốt giật mình, quơ tròn lại thành một búi tựa tơ vò.

Chiều. Nắng cứ hoe hoe màu gắt gỏng. Căn phòng trọ bé xíu, vừa đủ đặt một chiếc giường, một chiếc tủ tivi. Còn một mảnh vuông vuông được em sắp xếp cho nó chễm chệ, treo lủng lẳng ngay trên song cửa sổ. Tiết kiệm được khối không gian. Đôi khi con người cũng biết cách tiết kiệm. Họ phải tiết kiệm chi li từng thứ một. Giữa muôn vàn nỗi trần ai. Tất cả mọi thứ đều quá ít ỏi đối với họ? Em ngơ ngác, lại chỉ thấy mỗi một đôi mắt, buồn mênh mang; một chiếc mũi cao thẳng tắp. Và, hầu như em thật là tiết kiệm quá,... đến cả nụ cười...

Mấy sợi tóc phất phơ. Gió lọt thỏm vào phòng thổi phù chúng bay vèo như những bong bóng xà phòng. Em vội vàng thử vuốt lại mái tóc. Hai mươi sáu tuổi. Những sợi tóc loăn quăn nhuốm thành khối hình hài của nắng và mưa. Thảng thốt, nhìn mây trời bay bay. Em ước: giá tóc cũng như màu của mây, cũng đầy tràn lung linh màu nắng?

Tối. Cái công việc thường nhật đó cũng chiếm một phần thời gian của em. Mà, em sợ, sợ đời này kiếp này, tháng ngày cứ trôi đi quá lặng lẽ. Em sợ cả mỗi lần quay trở về nhà với mẹ - cha, thấy đôi mắt mẹ trũng sâu thêm, vài nếp nhăn lộ rõ thành đường chim bay mỗi chiều đông trở rét.
Tóc em vẫn còn đen nhánh…

Có lúc, em đứng hoài trước gương để ngắm mái tóc nghịch ngợm của mình. Nhưng sao, đôi lần công việc ấy khiến em không thấy thú vị nữa. Bỗng dưng, em ứa nước mắt. Hồi ở nhà, thỉnh thoảng em vẫn mè nheo mẹ, cha nhiều lắm. Nhưng, ít khi em để ý những sợi mây trắng trôi qua gần năm mươi tuổi mà thời gian ngỡ như cơn gió vô tình quá đỗi.

Màu của tóc, hay màu của khói sương buổi sớm đang cuộn bay trong gian bếp nhà em? Nơi đó có mẹ hiền, ngày ngày sớm khuya lo tròn những bữa cơm đầm ấm.

Màu của tóc, hay màu của một mùa xuân nữa đang từng ngày gõ cửa…


Em muốn bật khóc, muốn ùa ào chạy ngay về bên mẹ. Muốn căn phòng trọ bé xíu này là ngôi nhà em đó. Mai, lại thêm một ngày nữa qua đi. Em nhớ, hình như mình đã không còn ngắm mái tóc đen nhánh ấy trong chiếc gương treo nơi cửa sổ.

Chiều. Không nắng. Mưa, chập choạng, lất phất trên tóc em khi đi qua cầu Trường Tiền. Em bấm máy,…vài tiếng tút tút ở đầu dây bên kia. Mẹ cất tiếng reo vui, hỏi: “Khi nào con về - mẹ muối dưa kiệu rồi đó”. Giữa căn phòng trọ nhỏ hẹp, em nức nở ngon lành như cái thuở còn thơ bé. Rồi một ngày kia, mái tóc em cũng đổi thành màu mây chiều đầy sương khói. Nhưng, em đã hiểu – khi mệt mỏi với bộn bề cơm áo, mới thấy mình nhớ mẹ biết bao nhiêu…

Trong câu nói đứt quãng, em chỉ kịp thốt lên một lời duy nhất: “Mẹ ơi, con sẽ về!…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét