Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

14/4/10

Gánh hàng rong...

 Tất tả, ngược xuôi, hay loay hoay giữa phố chợ đông người. Những người đàn bà tần tảo trên đất Huế, giữa sự hào hoa của phố phường, vẫn có bao gánh hàng rong ngọt ngào đi hoài theo mùa, theo tháng. Gánh bắp, gánh bánh bèo, nậm, lọc hay gánh bún - cơm hến là những thức quà khá quen thuộc. Đi qua các nẻo đường, có thể nhìn thấy nét văn hóa dịu dàng đậm chất Huế này.

Mỗi góc nhỏ trên mảnh đất hữu tình non nước có biết bao điều để người đến, kẻ đi lưu luyến thương thương nhớ nhớ. Có đâu chỉ bởi Huế thơ mộng, ngọt ngào. Huế duyên dáng mặn mà, khoe hương sắc?! Hóa ra, khi ta đi trên những con đường, hay qua một góc chợ, bất chợt chạnh lòng trước đôi bàn tay chỉ còn da bọc xương của các mệ già bên vệ đường, mới thấy Huế thương nhiều hơn nữa, mấy gánh hàng rong: rau ráng gập ghềnh trên con đường cơm áo. Đám trẻ tuổi còn sung sức như tôi, hay ai ai đó giữa đời vẫn cảm thấy đôi lần nhọc lòng mệt mỏi...

Huế đã đi qua biết bao nhiêu mùa mưa nắng. Đời người nhọc nhằn thêm bấy nhiêu cái tuổi. Vậy mà, những gánh hàng rong vẫn tong tả đi hoài trên mỗi góc đường của Huế, hay nơi nào đó ta vô tình bắt gặp. Đôi lần người trẻ, không nhịn lòng được, đã cố tình mua lấy ít thức hàng cho các mệ. Đó phải chăng là điều ta làm được - dẫu chút ít thôi - ý nghĩa cuộc đời?!...

Tôi thong dong nhiều, loay hoay mãi với những thứ ba lằn nhằn giữa muôn vạn hình hài nào đó. Rồi, nghe nắng vàng chan hòa khắp các ngõ, khi tiếng rao của những gánh hàng rong: Ai bắp, ai bánh không chật lòng nơi phố nhỏ, bỗng mơ thấy miền quê cháy nắng ngày nào... 

Bên đời lặng lẽ... gánh hàng rong vẫn đều đều đung đưa giữa phố. Chiếc nón liệu có che hết nắng mưa cho tuổi già bóng xế? Phải chăng còn nhiều lắm, quanh ta những điều cần sẻ chia hơn cả? Dẫu chỉ là một cái ngoái nhìn, dẫu một chút thôi niềm thương cảm mong manh. Bà cụ vẫn cười tươi, cô gái vẫn ngước ánh mắt chào mời... Đời đến là lạ. Có những lúc ta ích kỉ riêng mình với cái tôi đòi hỏi. Nhưng, ngoảnh đầu lại... phía sau lưng, thấy bầu trời sao rộng rãi quá chừng bởi những gánh rong đi về sớm hôm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét