Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

13/4/10

Nghe Huế thầm lặng…

Huế tồn tại như một khuôn viên, một mảnh sân bé nhỏ trong cái sườn của bản đồ đất Việt. Nhìn lướt qua, Huế cứ như cái bánh đường có thể cầm được trong tay vậy. Ngày xưa, còn rong ruổi ở miền Tây nguyên nắng cháy, cô giáo tôi bảo: “đất này chỉ đi năm phút là quay về chốn cũ”… Tưởng chẳng có miền nào, đất nào như thế nữa. Nhưng, đến với Huế, rồi gắn bó duyên nghiệp của mình với Huế, mảnh tình lắm mưa nhiều nắng chẳng thiếu lũ này mới biết: Huế cũng gọn ghẽ, bé bỏng quá chừng. Ai cũng bảo, Huế mơ mộng, ảo huyền. Rồi lại Huế thẩn thờ ngơ ngác… Nhiều, rất nhiều cảm giác khi người ta đã từng đặt chân đến Huế. Lạ một cái, người ta cứ than thở rằng: “Huế, chán phèo quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nắng, mưa thất thường”, rồi những hình ảnh quen thuộc: con sông Hương nằm dài trông ngày tháng dần qua, chiếc cầu Trường Tiền bé xíu xiu đón đưa dòng người với sáu vài mười hai nhịp; hay những ngôi nhà vườn, những lăng tẩm đền đài cổ kính…Tất cả sóng sánh trong câu ca tiếng hò mái nhì mái đẩy đêm đêm….



Đó là đất, là tình, là quê hương của những con người xứ Huế tha phương nơi đất khách. Nhưng, nói cái kiểu đi năm phút quay về chốn cũ của họ chẳng qua cũng chỉ là sự thường tình nhọc nhằn trong cuộc sống mà thốt lên đó thôi? Đố ai đến Huế mà rời chân đi không bất chợt lắng trầm ngơ ngẩn nhớ thương da diết khi bỗng nghe đâu đó tiếng hát tựa “suối buồn thương chảy tràn lai láng”… “ai ra xứ Huế thì ra, ai về là về Bến Ngự, ai về là về Sông Hương…”


Tiếng Huế, với người miền Bắc nghe cho được rõ chữ rõ câu e chừng thật khó. Người miền Nam chắc dễ gần gũi hơn nên cũng đồng cảm được, hiểu được từng lời. Mà người thành phố tiếng nghe nhẹ bỗng dịu dàng quá đỗi. Nói mê mẩn có khi hơi quá, nhưng thật sự đôi khi nó cũng góp một phần nào đó lạ lẫm vào cái phong vị ngôn ngữ của bốn miền trên một đất nước.

Con người… Chắc có lẽ, không thể đếm được bằng số lượng, nhưng Nam, hay Bắc rồi Tây Nguyên nơi nào cũng rải rác hình bóng, âm sắc của kinh đô Phú Xuân xưa kia. Họ rời xa đất này vì một cái lẽ nào đó của cuộc sống hàng ngày… Nhưng, dường đôi lúc ta vẫn nhận ra hình như con người Huế có một chút chi đó cô đơn trong hồn, nếu không phải nói là người Huế thích cô đơn. Cô đơn trong một góc nhỏ của căn nhà xưa cũ…

Rồi, chút nắng, gió, vầng trăng khuyết treo trên đỉnh trời, nghe thấy Huế ầu ơ nỗi nhớ tha phương…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét