Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

25/4/10

Hoa rơi...



Chiếc váy màu hồng thắt nơ xanh chạy tung tăng khắp cái khoảng sân nọ. Em nhặt hoa, lá vo tròn xếp thành những hình thù mà em nghĩ ra. Chỉ mỗi em thôi. Ước chừng năm tuổi. Còn ngây thơ, đáng yêu lắm. Ở nhà, thỉnh thoảng bé lại cầm bút nghuệch ngoạc mấy bông hoa năm cánh. Lúc thì tròn, lúc thì méo. Có lúc như cái ô che đầu, có lúc nó lại rằn ri theo bàn tay bé xíu xiu của em. Vậy mà em vẫn cứ hăng say vẽ. Em vẽ thật nhiều, rồi bi bô khoe với bố. Nụ cười cũng tròn vo như bông hoa của em vậy. Mấy lúc bị bố la. Em khóc oà như cánh hoa rung rinh sắp rớt xuống sân nhà. Bố chiều em, thi thoảng lại đưa em đi loăng quăng. Bố tập cho em lang thang từ bé rồi. Theo chân bố, em đã đi thật nhiều nơi. Dù chỉ là những con đường mỏng mảnh khi chiều rơi. Hay, mấy độ rảnh rỗi ngày hè. Đến đâu, bé cũng ngắm hoa, để bố ngồi một mình, rồi chạy tung tăng trên sân cỏ...
Em ngước mắt, mỗi lần thấy hoa rơi xuống mặt đường phố:" sao hoa lại rơi hở bố? thế người ta
có dẫm chân lên hoa không hở bố?"...
Bố em cũng chỉ biết cười, lắc lắc cái đầu con gái yêu mà chẳng thể trả lời. Em không khóc oà như mọi khi vẫn hay nũng bố nữa mà em cũng biết cách im lặng như bố tự bao giờ...

Váy hồng lại lom khom nhặt hoa. Lần này em xếp nó thành năm cánh như những bông em đã vẽ. Em lại cười. Nhìn nụ cười đó, người đàn ông đã gần bốn mươi cũng thấy lòng mình xao xác, náo nức khát thèm tuổi thơ. Kí ức lại ùa ào trổ hoa. Mấy cánh đồng chiều còn nguyên gốc rạ của mùa gặt, hay nồi cơm un rơm thơm phức, đôi mắt hiền từ của mẹ. Những nỗi lo tất bật hàng ngày của quê hương xanh ngắt đáy tim. Lại thấy nhớ xôn xao đến thắt lòng...
Em chạy ùa đến ôm lấy ông, làm ông giật mình nhìn lại.Trời đã nghiêng nghiêng màu đêm, cầu mười hai nhịp đã sáng đèn nhấp nháy bên sông theo tay bé chỉ. Ông ngước mắt, khe khẽ đưa tay dắt em đi. Đã mấy mùa hoa bằng lăng tím ngắt, mấy mùa hoa điệp vàng sênh sao trên sông. Vẫn chỉ có mỗi ông tay nắm lấy năm cánh hoa bé bỏng của em đi dọc con đường này mỗi chiều nắng tắt.
Đôi mắt con bé buồn đến lạ lùng. Nó cũng thích vẽ hoa như mẹ. Nó cũng đỏng đảnh, mè nheo như mẹ. Nó cũng gắt gỏng mỗi lần không vừa ý. Nhưng, đêm về em lại giật mình thảng thốt ôm chặt lấy bố, tìm lấy hơi ấm của mẹ. Nó cũng yêu bố như mẹ vậy...
Hoa lại rơi rơi... Có mấy ai đủ khoảnh khắc đứng ngắm một cánh hoa rơi... như đời người quá ngắn ngủi. Em đi bên cạnh bố, mắt lại tròn xoe như cánh hoa ngày xưa ông đã từng yêu thương. Ông bế thốc em lên cao, rảo nhanh bước, nói khẽ vào tai bé :" tối nay con lại vẽ hoa nữa chứ?"...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét