Mỗi ngày tôi đi qua một con đường. Góc đường nào cũng long lanh sắc nắng. Sáng, trưa, chiều...
Độ này, con sông mới đúng như bao người đã từng thơ thẩn "dùng dằng không chảy", để khi bao cái nắng hạ qua đi, sông mới "chảy vào lòng" để "Huế rất sâu"... hay Huế đậm đà hơn, là Huế nhiều hơn nữa.
Bỗng chợt nhớ câu thơ của bạn mỗi buổi vu vơ khi trường tan lớp: "Từ độ ấy nắng không vàng nữa/ Em đi xa rụng vỡ tiếng câu cười". Bạn tôi ngày xưa đó, vẫn còn lãng tử lăn tăn lắm với tháng ngày đã thành kí ức? Hay bạn tôi đã trở thành kẻ có đôi mắt thẳm sâu hơn bên đời?...
Khát khao, đam mê... thật nhiều! Rồi, có khi ngồi lại bên một mâm cơm nhạt khi xa nhà, thấy thương chính mình biết bao nhiêu.
Huế, dạo này, nắng vẫn như xưa, bạn ạ! Nắng vàng lên từng con đường, mòn cả lốp xe đạp đời sinh viên khi những sắc màu tim tím của bằng lăng rực trời bên cổng trường. Đám hoa điệp cũng thay nhau khoe nắng trên cao. Buổi sáng bước chân loanh quanh, ngước mắt lên trời cao. Tôi thấy nắng vàng hanh hao. Buồi chiều, khi quay về tất bật, tôi thấy dịu dàng tím biếc. Những nhọc nhằn cũng theo cơn gió mát rượi tan bay tan biến.
Bỗng tôi cũng từng chợt nhớ, ngày xưa, tinh nghịch, chuồn học, bắt thằng bạn thân, trèo hái những chùm bằng lăng tím ngắt, thương thương lạ...
Và, tôi giờ vẫn đang loanh quanh mỗi ngày tan trường theo đàn em nhỏ. Thấy nao nao nhớ, vấn vương lắm một thời...
Tháng tư về, chênh chao nỗi nhớ...
Trả lờiXóa