Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào.
Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng quê ta.
Vầng răng vàng lục bát, ai mang xẻ làm đôi
Cơn mưa từng câu hò, rộn ràng cánh cò bay.
Cũng có một vầng trăng
Nhưng sao thầy không kể,
Những đêm ngồi soạn bài
Ánh trăng vàng khuya khoắt.
Và vào những cơn mưa
Thầy ơi sao không kể
Mùa mưa thầy lặn lội
Sớm chiều với đàn em.
Bao nhiêu là bụi phấn sao không kể thầy ơi!
Tôi lắng nghe từ trong tiềm thức, những tháng năm xưa còn đâu đó chưa vội xoá nhoà. Kí ức vẹn nguyên. Tuổi học trò xanh như một giấc mơ. Yêu thương với lời ca tiếng hát. Có một vầng trăng xôn xao trong trí nhớ…
Bỗng thấy nhớ, bỗng thấy man mác những ngày còn đến lớp, bỗng thấy giọt mực tím long lanh nơi đáy mắt. Bỗng thấy bụi phấn hoài mãi rơi, lấm tấm như màu mây trên tóc…Người thầy năm xưa…
Tôi lại thênh thang hồ tưởng mình đang ngồi nơi góc bàn ấy, chỉ để đuổi theo những dư âm từ đôi lời của Thầy khi “kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào” và cả khi “kể về cơn mưa trên đồng ruộng…” như câu lục bát hát ru tuổi thơ tôi bé bỏng.
Những tiết tấu nhịp nhàng, trầm bổng lúc thăng theo lời ca, lúc dịu dàng tựa hồ như mây khói. Tôi nhìn thấy một “vầng trăng” nặng lòng vời vợi xa bởi “ai mang xẻ làm đôi”, bởi trong “cơn mưa, từng câu hò” luôn “rộn ràng cánh cò bay”…
Và rồi, khúc nhạc bất chợt lắng lại trong âm hưởng ấy, chốt thành một phút ấm ức đến nghẹn ngào: “Cũng có một vầng trăng….”
Nhưng…”sao thầy không kể”. Phải không, tháng năm vất vả, khó nhọc, dưới ngọn đèn dầu, trong đêm về khuya khoắt có thêm một vầng trăng dõi theo trang giáo án…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét