Cô nhớ là trước sân ngôi nhà ấy chẳng bao giờ có một nhúm cây nào mọc xen lẫn giữa những bức tường gạch còn đỏ lởm chởm chưa được tô trét, dù chỉ là vài đường vôi trắng xoá? Đi qua bao nhiêu lần rồi, ấn tượng kia không nhiều. Vậy mà, đôi lúc cô thảng thốt giật mình khi thấy nó cứ hiển hiện luẩn quẩn trong mớ óc hỗn độn.
Ngày tháng này dài quá. Mỗi một khoảnh khắc trôi đi, hoa cỏ thường không thể giữ mãi những búp, những nụ, những tươi non mơn mởn của buổi sớm tinh sương. Loài nào cũng vậy. Đáng sợ thay, khi đôi bàn tay khối óc tinh khôn tạo ra muôn muôn vạn vạn những điều sống động kì diệu cho thế giới này rồi cũng chỉ tồn tại trong một chữ mà người ta vẫn thường dùng để viết về lịch sử, địa lí, hay nhân văn gì đó: “loài”…
Lại chỉ là nó… Không kín cổng, cao tường. Không thềm rêu hoen mốc, chỉ độc một cánh cửa gỗ to đùng che hết khuôn mặt của cửa chính, cửa phụ, cửa sổ. Chẳng biết bên trong có gì? Nhiều ánh mắt tò mò rất hay lướt qua đó. Vô duyên. Ngốc nghếch. Thừa hơi và rảnh rỗi. Nhưng, nếu không vậy chắc gì đã có chữ “loài”… Đã là giống, là loài thì thỉnh thoảng vẫn hay có mấy thứ trường hợp tương tự đó xảy ra. Giống như những dây nơ ron của con người tồn tại chức năng là phải tái hiện và lặp lại một số điều nào đó trong cuộc sống…
Tư dợm chân đứng thản nhiên ngó trâng trâng từ xa căn nhà đó. Vẫn là cái cái cảm giác lạ hoắc từ miền kí ức quá cũ kĩ. Tư chỉ muốn quẳng hết nó ra khỏi đầu. Nhưng, căn nhà thì đứng yên. Còn trí óc Tư bay nhảy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét