Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

11/11/10

Luận bàn về cái gọi là tình yêu? (Đọc vui – biết chơi thôi)

Luận bàn về cái gọi là tình yêu? (Đọc vui – biết chơi thôi)

Quanh đi quẩn lại. Đời người có bao nhiêu chặng để đi, để dừng, để cả lắng nghe con tim mình thổn thức những nhịp đập rối teng beng? Rồi, chắc chắn họ sẽ mãi mãi để câu hỏi ấy như một lời ngỏ không có dấu chấm than vậy…

Hai mươi tám tuổi. Đám bạn tôi có đứa vẫn còn đơn thương độc mã. Có đứa vẫn còn nhong nhong nhảy nhót mấy điệu tango ngợi ca tuổi trẻ. Mà, tình yêu thì có bao giờ chết. Có bao giờ hết. Nói chi đến điểm dừng. Cốt yếu, là nó có còn mong manh như đoá hồng thuỷ tinh mơ mộng, lung linh thắm tươi, huyền ảo thời rong chơi xưa cũ ấy nữa hay chăng thôi?

Luận bàn, có vẻ hơi khiếm nhã. Bao thời, bao kiếp nhân trần này định nghĩa hoài, định nghĩa mãi cũng chẳng xong nổi một cái khái niệm. Thôi, đừng nhắc đến hai chữ “Luận bàn” thì hơn. Tình yêu, giới trẻ đang ở thời kì “thai nghén” của tuổi xuân thì hô hào:
- Em không thể, anh không thể biết đó là điều gì, là cảm giác gì, chỉ cần nhìn vào mắt nhau thấy những tia lửa lẹt xẹt hình quả tim như mũi tên thần của Cupid bắn cái vèo, ấy thế là yêu. Yêu không có lời đấy nhỉ?

Còn kẻ rong ruổi ngót nghét sáu mươi năm cuộc đời, cũng “thì thầm mùa xuân” mong tìm kiếm lại tuổi rong rêu thuở trước, cũng định nghĩa tình yêu này nọ. Nhưng, mà, thì,… là cái gì, là thứ gì, là những gì trong mắt họ? Đố thượng đế tìm ra câu trả lời. Chỉ biết vào cái tuổi gần đất xa trời, họ lại còn mày mò tìm kiếm những dục vọng thế nhân. Hoá ra, mãi mãi họ cũng chỉ là một đứa bé chưa rời khỏi vú mẹ được. Đó là tình yêu chăng?…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét