Đặt một dấu chấm hỏi. To đùng. Không trả lời. Không có câu trả lời, hay có mà không thể cất lên thành tiếng. Ồ, hình như ta vu vơ quá. Ta lơ ngơ quá.
Chắc là đang làm bộ, làm tịch đấy thôi. Giả vờ thì dễ. Thật lòng thì khó. Cái câu “thật thà là cha thằng dại”, triết lí ấy sống mãi. Ta thích sống giả vờ hơn. Dễ hơn. Thuận tiện hơn. Hài lòng vô vạn kẻ thích xu nịnh trốc bể.
Không bước chân trên mây cao, không gập ghềnh sóng bể, và không cả ấp ôm những viễn mộng tít tắp tận nơi nào xa lắc lơ. Nhưng, thực tại này, cuộc sống này đang tràn bờ. Nước, lửa, đất…cũng đang tràn bờ.
Nầy, lại đây mà xem. Trái tim ta ngây ngô lắm. Tâm hồn ta non nớt lắm. Ôi dào, ai chẳng bảo thế, cái điệp khúc muôn thuở: “Khi xưa ta bé…”
Nầy, đừng đến xem nữa. Ta lớn rồi. Ta không là con nít nứt mắt đòi măm sữa. Ta lớn rồi. Ta xách balo đi khắp núi đồi. Chân ta chạm đất. Mắt ta thấy những điều có thật. Cõi tạm của thế nhân này. Ai đó dự báo lúc ta bắt đầu nghấp nghé mấy con chữ tủn mủn khi xưa: “Hạnh phúc là một cái chăn quá hẹp…”. Ta thử trải nghiệm. Ta thử co kéo rồi. Chẳng thể chia đều, chẳng thể ấm áp, nếu không biết cách, không hiểu được hai chữ “cảm thông và yêu thương”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét