Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

3/11/10

Bỗng yêu và thương

Bỗng yêu và thương

Chẳng yêu nữa đâu, chẳng nhớ nữa đâu. Em đi qua rồi, anh đi qua rồi. Những ngày xưa. Mờ xa, nỗi nhớ đã thành áng mây trời trôi mãi. Em đi qua, anh đi qua, và cả ai đó giữa cuộc đời vội vàng rong ruổi?

Vòng quay. Ngày nối ngày, giờ nối giờ. Ta quên lãng, đến mức cố tình ném xa khỏi vòng tay mình những điều nhỏ nhoi, mà em vẫn thường phẩy tay giữa chúng bạn, bảo rằng: “Hâm à!?, đừng nhảy nhót nữa. Tống đi.”
Ôi chao, lạnh lùng. Vung tay chém gió giữa trời. Em không cười nữa. Không dễ dàng nhoẻn miệng khi bước chân ra đường. Không dễ dàng trêu đùa thằng nhóc láo lếu, ngơ ngác nào đó trong lớp học.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét