Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

15/11/10

Lênh đênh cơn mưa

Lênh đênh cơn mưa

Trút nước đi. Cơn mưa này. Trời cũng lênh đênh như con sông mùa đông ngoài kia ướt át. Tối đen. Thơ mộng – khái niệm xa vời, tít tắp. Quả đất khóc than. Mưa rối rít khóc than…

Ám ảnh, những cơn mưa tháng năm qua, dài đăng đẳng. Ta tưởng đã có thể thoát khỏi bầu trời, của đất này để lang thang trên thảo nguyên bát ngát. Mưa vẫn rơi. Ập oà gào thét. Át cả bản rock yêu thích của ta. Thật đáng ghét.

Như chúa sơn lâm nhớ rừng. Ta quên bẵng một thời mình đã yêu biển đến quắt quay, yêu những con nước có đám thuyền trôi lơ đễnh một thời ấu thơ xa lắc trong kí ức. Ta mơ về cao nguyên. Ta khát khao được chạy nhảy trên những triền đồi cao thăm thẳm, nhìn ngút mắt mới thấy đất dưới chân mình…

Cao nguyên xưa của ta, cây cối trập trùng. Cao nguyên nay biết có còn không màu xanh yêu thương bạt ngàn? Hay đã đổi thành những cơn mưa quất xuống biển khơi, đồng trũng? Đất liền đằm sâu mấy con nước lên mùa lũ về. Đằm sâu cả những mất mát, đau thương…
Nhân – quả muôn đời vẫn thế. Có biết đâu, một chốc lát ta thoả mãn chí tang bồng, hưởng thụ để phải trả giá cho những mùa mưa lũ trắng xoá? Có biết đâu, dục vọng của con người là vô kể.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét