11/08/10
…… Nắng vàng rực quét đều lên cành cây ngọn cỏ. Mây cũng lơ thơ buông mành. Gió không gào thét như đêm về. Nhưng, thẳm xa. Lạnh buốt. Con sáo đen cứ lẩn thẩn chốc mỏ ríu rít lẻ bạn. Thế mà vẫn cứ thấy cu cậu toe toe huýt mãi như reo vui đón đợi. Hoá ra, ở trong chiếc lồng thép đó cu cậu vẫn cảm thấy rất hài lòng. Cũng có đôi khi sáo thèm bầu trời rộng để được sải cánh bay bổng, nên cu cậu lại tự khều cái then vù ra ngoài lượn vài cái thật oai phong. Ngắm nhìn cu sáo mãi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chút nắng và chút gió, thêm loáng thoáng chút đồng vọng của khúc tình mây nữa. Người dẫu thấy đôi tay lóng ngóng mỏi nhừ; những ngón chân quắp lại. Tim người buốt đập từng hồi, vẫn lơ ngơ giật thốt khi bất chợt có ai đó đập vào vai. Một ốc đảo lung linh ngời sắc lại hiển hiện trước cái lăng kính màu hồng. Người lại mộng mê, lại muốn nhấc gót đi tìm một nụ cười không có mưa đêm rả rích, không có nước mắt ùa lem nhem. Còn bao nhiêu năm nữa cho người sống trọn vẹn thể xác và linh hồn? Cớ sao cứ mãi vẩn vơ ám ảnh đau thương? Người cũng thật lạ. Bên đời đang náo nức nhộn nhịp tiếng hoan ca. Vậy mà người thì…ngẩn ngơ bóng nước chim trời…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét