Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

18/11/10

Những người lái đò

Những người lái đò

1. Thầy hướng dẫn

Thầy…
Xin được gọi dẫu một từ thôi, lặng lẽ…
Tôi nhìn thấy bóng nắng đổ hay đêm khuya níu mái tóc mờ pha sương của từng tháng năm đong đầy bụi phấn trắng.
Tôi nhìn thấy những điều thầy không kể, tựa vầng trăng soi sáng trong bấy nhiêu kí ức xưa của tuổi thơ bé bỏng.
Tôi nhìn thấy, thật nhiều… để được kính trọng, gọi một tiếng “Thầy”…

Thầy chưa lên lớp dạy chúng tôi một buổi nào. Chỉ là người được khoa mời để hướng dẫn luận văn cho hai chị em tôi. Cảm giác băn khoăn, đắn đo, lo lắng của tôi và Hiền bị xua tan bay, khi gặp thầy. Gần gũi, nhẹ nhàng, và luôn nhiệt thành. Thầy đón nhận thêm hai cô học viên của khoá mới cũng như bao các học viên khác rất niềm nở.

Chẳng phải kể lể điều gì đó. Thật khó quên, hình ảnh này, khi thấy thầy loay hoay gửi tiền xe cho hai chị em, khiến tôi và Hiền thật sự bất ngờ đến luống cuống. Chẳng nói nên lời. Nhưng, tôi biết đâu đó trong cuộc đời này vẫn còn có những người thầy như thế…

Đà Nẵng, hoa tươi thắm khắp mấy góc đường. Chuyến đi này, thêm một kí ức khó quên về thầy…

2. Cô – giống mẹ hiền

Thích viết mấy dòng vui vui. Thích loăng quăng với những cảm xúc không thể nói thành lời. Đến nhà thầy, câu đầu tiên tôi và Hiền luôn muốn hỏi đó là: “Thầy ơi, cô đâu rồi ạ!”

(Thêm một lẵng hoa nữa cho cô nha)

Chẳng phải để xã giao, chào hỏi. Ừ, thì thế. Lạ không…
Cô đằm thắm, dịu dàng lắm. Cũng nhẹ nhàng, ân cần như mẹ. Con gái xa nhà, đôi lúc nhớ mẹ đến ùa ào bật khóc. Mà, cô cũng thế, như thầy…
Cái Hiền bảo: “Chị ơi, chẳng hiểu sao đến nhà thầy, lúc nào em cũng muốn mang tới một bó hoa cho cô…”
Tôi cười: “Ừ, chị thích thế!”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét