Mưa.
Con phố. Ngõ nhỏ. Đường nhỏ liêu xiêu với mưa.
Người cũng bạt gió. Chênh vênh giữa mưa. Điệp khúc muôn thuở. Huế xưa – nay vẫn thế. Buồn thì ở lại. Nỗi nhớ bay xa. Niềm vui chợt đến. Và ập oà. Hát ca. Trầm luân. Mãi mãi…
Không vi vu nữa đâu nhé. Mưa thế. Mưa loăng quăng ướt mèm tóc gió. Lơ thơ. Đi hay chạy ào về khu xóm trọ. Những bức tường cũng ẩm ướt theo mưa.
Có kẻ gào lên giữa căn phòng bé xíu nọ: “Mưa, tau chán mi rồi…”.
Có kẻ lao xao, rúc rích tăng volume bản rock vừa mới tìm thấy được. Chốc lát thôi, một khoảng lặng trong mưa bị đánh vỡ như con tàu đắm ngoài biển khơi. Rock xua đi niệm khúc buồn tăm tối của đất trời…
Này, rock có phải đâu chỉ là những thanh âm gào thét? Ta thấy rock cứ thăng lên rồi lại giáng xuống như một nốt lặng của tiếng thở dài nơi tâm tưởng. Rock mưa, phải chăng đang hát ca cùng nỗi sầu nhân thế?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét