1. Cà phê lãng tử
Mới thứ sáu. Ta quen thói lãng tử giang hồ. Đợi chi đến cuối tuần mới kiếm được li cà phê buổi sáng? Bảnh mắt, ta đã phóc đến góc đường quen thuộc, ngó nghiêng thiên hạ, ngó nghiêng xe cộ lao qua lao lại giữa phố. Li cà phê long tong chảy. Hình như nhanh hơn mọi bận. 30′ cho một buổi sáng, đáng là bao. Trời vẫn thênh thênh nắng gió, đời vẫn lênh đênh một kiếp làm người…
Đen mặn mòi nhỉ? Cà phê ơi. Có ta trong đôi mắt nâu của phố núi mờ xa lặng lẽ. Có ta trong những tháng ngày hút bóng mù khơi. Có ta không trong đáy li tan chảy? Cà phê và sữa, quyện thành một màu nâu nâu. Giữa đắng cay, ta có ngọt bùi; giữa gió mưa, ta có những mùa nắng đẹp vàng tươi thơm ngát. Bỗng thấy, 30′ của mình có ý nghĩa đến vô chừng. Một li nâu, một đôi mắt nâu, một thành phố cũng màu nâu nâu…
Cực nhất, điên rồ nhất, vớ vẩn nhất. Nhoắng nhá, gõ chát chát nhá. Cũng xong, điều kiện ấy mà. Có cái gì là toàn vẹn đâu nhỉ? Chữ nghĩa này, câu cú này, cũng thế mà thôi. Đọc rồi quên. Đọc rồi vứt xó. Hậu hiện đại này, lẵng nhẵng lằng nhằng này. Bản thể của ta cũng chính là một kiểu của hậu hiện đại đấy thôi. Trong li cà phê của ta có cái tiểu luận đang chờ đợi. Trong cái tiểu luận của ta có li cà phê mời gọi ở bên ngoài nắng gió. Giữa một góc phố.
Tiểu luận ư? Nằm yên đấy. Chữ nghĩa của ta ở đâu? nằm yên đấy. Chổng vó lên đi. Ta phải nhâm nhi li đen nâu ấy đã. Ta phải nuốt cạn để khơi nguồn sáng tạo cho cái tiểu luận. Buồn cười. Ngố đanh. Chiều mong manh. Trưa cũng mong manh. Nắng cũng mong manh. Tiểu luận và điểm chác cũng mong manh. Có cái gì là hợp nhất vẹn toàn. Ờ, tiền; cơm áo. Cái thằng Soapy ấy chả phải có một tham vọng tưởng chừng hết sức buồn cười, mà cũng đau đáu biết bao đó chăng: Tham vọng tránh rét, tham vọng được ngày hai bữa cơm. Đời mới lạ đến thế là cùng. Ta cũng chỉ mơ có thế mà thôi. Rét được mặc ấm, đói được ăn no. Này, tên cớm, sao bản thánh ca đã đánh thức một tâm hồn lương thiện, ngươi lại biến ta thành kẻ tội đồ với cái mong ước buồn cười: Được đi tù…
Cái tiểu luận của ta đấy. Đi tù mới có cơm áo. Đi tù mới được no ấm. Ôi chao đắng nghét nhỉ? Như li cà phê ta cố tình để trống, không cho đường vào làm ngọt. Tiểu luận ơi…