Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

25/11/10

Cà phê, tiểu luận, virus computer

Cà phê, tiểu luận, virus computer

1. Cà phê lãng tử
Mới thứ sáu. Ta quen thói lãng tử giang hồ. Đợi chi đến cuối tuần mới kiếm được li cà phê buổi sáng? Bảnh mắt, ta đã phóc đến góc đường quen thuộc, ngó nghiêng thiên hạ, ngó nghiêng xe cộ lao qua lao lại giữa phố. Li cà phê long tong chảy. Hình như nhanh hơn mọi bận. 30′ cho một buổi sáng, đáng là bao. Trời vẫn thênh thênh nắng gió, đời vẫn lênh đênh một kiếp làm người…

Đen mặn mòi nhỉ? Cà phê ơi. Có ta trong đôi mắt nâu của phố núi mờ xa lặng lẽ. Có ta trong những tháng ngày hút bóng mù khơi. Có ta không trong đáy li tan chảy? Cà phê và sữa, quyện thành một màu nâu nâu. Giữa đắng cay, ta có ngọt bùi; giữa gió mưa, ta có những mùa nắng đẹp vàng tươi thơm ngát. Bỗng thấy, 30′ của mình có ý nghĩa đến vô chừng. Một li nâu, một đôi mắt nâu, một thành phố cũng màu nâu nâu…

2. Tiểu luận
Cực nhất, điên rồ nhất, vớ vẩn nhất. Nhoắng nhá, gõ chát chát nhá. Cũng xong, điều kiện ấy mà. Có cái gì là toàn vẹn đâu nhỉ? Chữ nghĩa này, câu cú này, cũng thế mà thôi. Đọc rồi quên. Đọc rồi vứt xó. Hậu hiện đại này, lẵng nhẵng lằng nhằng này. Bản thể của ta cũng chính là một kiểu của hậu hiện đại đấy thôi. Trong li cà phê của ta có cái tiểu luận đang chờ đợi. Trong cái tiểu luận của ta có li cà phê mời gọi ở bên ngoài nắng gió. Giữa một góc phố.
Tiểu luận ư? Nằm yên đấy. Chữ nghĩa của ta ở đâu? nằm yên đấy. Chổng vó lên đi. Ta phải nhâm nhi li đen nâu ấy đã. Ta phải nuốt cạn để khơi nguồn sáng tạo cho cái tiểu luận. Buồn cười. Ngố đanh. Chiều mong manh. Trưa cũng mong manh. Nắng cũng mong manh. Tiểu luận và điểm chác cũng mong manh. Có cái gì là hợp nhất vẹn toàn. Ờ, tiền; cơm áo. Cái thằng Soapy ấy chả phải có một tham vọng tưởng chừng hết sức buồn cười, mà cũng đau đáu biết bao đó chăng: Tham vọng tránh rét, tham vọng được ngày hai bữa cơm. Đời mới lạ đến thế là cùng. Ta cũng chỉ mơ có thế mà thôi. Rét được mặc ấm, đói được ăn no. Này, tên cớm, sao bản thánh ca đã đánh thức một tâm hồn lương thiện, ngươi lại biến ta thành kẻ tội đồ với cái mong ước buồn cười: Được đi tù…
Cái tiểu luận của ta đấy. Đi tù mới có cơm áo. Đi tù mới được no ấm. Ôi chao đắng nghét nhỉ? Như li cà phê ta cố tình để trống, không cho đường vào làm ngọt. Tiểu luận ơi…

20/11/10

Cái Computer

Cái Computer

Mày là cái computer. nhớ đấy. Mày có thể giúp ích được khá nhiều việc. Thậm chí cả thế giới loài người này, thiếu mày, sẽ cứng ngắc, đứng yên hết. Mày khá đấy. Tao đang gõ trên những phím nhựa. Chữ nghĩa hiện lên trên màn hình trắng toát. Thêm thắt vào mấy cái hình. Tao có một văn bản đẹp mắt, ưa nhìn. Mày không nói được. Nhưng, mày biết cách chia sẻ một cách dễ thương nhất. Đó là im lặng, và để cho tao gõ lộp bộp hàng ngày. Yêu nhất đấy.

Mày là computer. Nhớ đấy. Vẫn là computer. Chóc. Google, các com.net.org. hiện ra. Tao cần biết thằng người này, thằng người kia, ở đất này, đất nọ đang diễn ra những thứ gì. Chóc, chóc… facebook, gmail, yahoo… Tao cần biết bạn bè mình: Sài Gòn, Hà Nội, Buôn Ma Thuột… đang như thế nào? Yêu lắm nhé. Nhất mày đấy. Một ngày 24 tiếng đồng hồ, cho mày trọn vẹn những khoảnh khắc rảnh rỗi. Kể cả khi busy, tao vẫn tranh thủ cố nhốt cặp mắt vào cái màn hình của mày. Nhất thế còn gì…

Mày vẫn là computer. Thế giới này hỗn độn. Mày lặng im ngắm nhìn. Không một lời, không một tiếng hát ca.
Thế giới này chộn rộn, xon xen. Mày vỗ tay cổ vũ. Mày tạo điều kiện, cơ hội cho tất cả những thằng biết mày là ai? Tiền? Có ngay. Đầu cơ? có ngay. Lưu thông hàng hoá? có ngay. Tiện thế. Chỉ cần tách. Chóc. Order/ anh chị cần gì? Mày ok. Giỏi. Tào Tháo sống dậy cũng chắp tay vái mày. Gia Cát Lượng phải cúi nhìn, chẳng dám ngóc lên. Thật đấy.

Mày. Computer. Gọn gàng. Thông minh.
Tao. Con người. Xương thịt, lộn nhộn. Tao, tạo ra mày. Tao… Phải thông minh hơn mày chứ nhỉ? Nhưng, khi cần… Alo, google hở? Cho hỏi: Tao là ai trong cái computer của mày? Bảo đảm 100% Gu với gờ cũng bó tay. cơm.

Mày. Là computer. Mày hỏng hóc. Tao móc hết mọi ngóc ngách, ốc vít ra ngó nghiêng sửa. Ok. Mày chạy ngon lành.
Tao. Con người. Hỏng hóc. Nhờ đến các anh Doctor. Cũng có khả năng chạy lại được như mày. Nhưng. Thời gian được tính giữa mày và tao khác nhau đấy. Mày vẫn là computer….

Tao. Mệt mỏi. Quẫn bách. Mày cứu được không? Thế giới không thể nhường chỗ cho mày mãi được. Người vẫn là người ấy nhỉ?

Computer và người?
Im lặng cho cả hai…(Trả lời làm quái gì? Đến Google còn quay đầu cắp đít bỏ đi…)

18/11/10

Những người lái đò

Những người lái đò

1. Thầy hướng dẫn

Thầy…
Xin được gọi dẫu một từ thôi, lặng lẽ…
Tôi nhìn thấy bóng nắng đổ hay đêm khuya níu mái tóc mờ pha sương của từng tháng năm đong đầy bụi phấn trắng.
Tôi nhìn thấy những điều thầy không kể, tựa vầng trăng soi sáng trong bấy nhiêu kí ức xưa của tuổi thơ bé bỏng.
Tôi nhìn thấy, thật nhiều… để được kính trọng, gọi một tiếng “Thầy”…

Thầy chưa lên lớp dạy chúng tôi một buổi nào. Chỉ là người được khoa mời để hướng dẫn luận văn cho hai chị em tôi. Cảm giác băn khoăn, đắn đo, lo lắng của tôi và Hiền bị xua tan bay, khi gặp thầy. Gần gũi, nhẹ nhàng, và luôn nhiệt thành. Thầy đón nhận thêm hai cô học viên của khoá mới cũng như bao các học viên khác rất niềm nở.

Chẳng phải kể lể điều gì đó. Thật khó quên, hình ảnh này, khi thấy thầy loay hoay gửi tiền xe cho hai chị em, khiến tôi và Hiền thật sự bất ngờ đến luống cuống. Chẳng nói nên lời. Nhưng, tôi biết đâu đó trong cuộc đời này vẫn còn có những người thầy như thế…

Đà Nẵng, hoa tươi thắm khắp mấy góc đường. Chuyến đi này, thêm một kí ức khó quên về thầy…

2. Cô – giống mẹ hiền

Thích viết mấy dòng vui vui. Thích loăng quăng với những cảm xúc không thể nói thành lời. Đến nhà thầy, câu đầu tiên tôi và Hiền luôn muốn hỏi đó là: “Thầy ơi, cô đâu rồi ạ!”

(Thêm một lẵng hoa nữa cho cô nha)

Chẳng phải để xã giao, chào hỏi. Ừ, thì thế. Lạ không…
Cô đằm thắm, dịu dàng lắm. Cũng nhẹ nhàng, ân cần như mẹ. Con gái xa nhà, đôi lúc nhớ mẹ đến ùa ào bật khóc. Mà, cô cũng thế, như thầy…
Cái Hiền bảo: “Chị ơi, chẳng hiểu sao đến nhà thầy, lúc nào em cũng muốn mang tới một bó hoa cho cô…”
Tôi cười: “Ừ, chị thích thế!”.

17/11/10

Vầng trăng thầy để quên

Vầng trăng thầy để quên

Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào.
Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng quê ta.
Vầng răng vàng lục bát, ai mang xẻ làm đôi
Cơn mưa từng câu hò, rộn ràng cánh cò bay.
Cũng có một vầng trăng
Nhưng sao thầy không kể,
Những đêm ngồi soạn bài
Ánh trăng vàng khuya khoắt.
Và vào những cơn mưa
Thầy ơi sao không kể
Mùa mưa thầy lặn lội
Sớm chiều với đàn em.
Bao nhiêu là bụi phấn sao không kể thầy ơi!

Tôi lắng nghe từ trong tiềm thức, những tháng năm xưa còn đâu đó chưa vội xoá nhoà. Kí ức vẹn nguyên. Tuổi học trò xanh như một giấc mơ. Yêu thương với lời ca tiếng hát. Có một vầng trăng xôn xao trong trí nhớ…

Bỗng thấy nhớ, bỗng thấy man mác những ngày còn đến lớp, bỗng thấy giọt mực tím long lanh nơi đáy mắt. Bỗng thấy bụi phấn hoài mãi rơi, lấm tấm như màu mây trên tóc…Người thầy năm xưa…

Tôi lại thênh thang hồ tưởng mình đang ngồi nơi góc bàn ấy, chỉ để đuổi theo những dư âm từ đôi lời của Thầy khi “kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào” và cả khi “kể về cơn mưa trên đồng ruộng…” như câu lục bát hát ru tuổi thơ tôi bé bỏng.

Những tiết tấu nhịp nhàng, trầm bổng lúc thăng theo lời ca, lúc dịu dàng tựa hồ như mây khói. Tôi nhìn thấy một “vầng trăng” nặng lòng vời vợi xa bởi “ai mang xẻ làm đôi”, bởi trong “cơn mưa, từng câu hò” luôn “rộn ràng cánh cò bay”…

Và rồi, khúc nhạc bất chợt lắng lại trong âm hưởng ấy, chốt thành một phút ấm ức đến nghẹn ngào: “Cũng có một vầng trăng….”

Nhưng…”sao thầy không kể”. Phải không, tháng năm vất vả, khó nhọc, dưới ngọn đèn dầu, trong đêm về khuya khoắt có thêm một vầng trăng dõi theo trang giáo án…

15/11/10

Lênh đênh cơn mưa

Lênh đênh cơn mưa

Trút nước đi. Cơn mưa này. Trời cũng lênh đênh như con sông mùa đông ngoài kia ướt át. Tối đen. Thơ mộng – khái niệm xa vời, tít tắp. Quả đất khóc than. Mưa rối rít khóc than…

Ám ảnh, những cơn mưa tháng năm qua, dài đăng đẳng. Ta tưởng đã có thể thoát khỏi bầu trời, của đất này để lang thang trên thảo nguyên bát ngát. Mưa vẫn rơi. Ập oà gào thét. Át cả bản rock yêu thích của ta. Thật đáng ghét.

Như chúa sơn lâm nhớ rừng. Ta quên bẵng một thời mình đã yêu biển đến quắt quay, yêu những con nước có đám thuyền trôi lơ đễnh một thời ấu thơ xa lắc trong kí ức. Ta mơ về cao nguyên. Ta khát khao được chạy nhảy trên những triền đồi cao thăm thẳm, nhìn ngút mắt mới thấy đất dưới chân mình…

Cao nguyên xưa của ta, cây cối trập trùng. Cao nguyên nay biết có còn không màu xanh yêu thương bạt ngàn? Hay đã đổi thành những cơn mưa quất xuống biển khơi, đồng trũng? Đất liền đằm sâu mấy con nước lên mùa lũ về. Đằm sâu cả những mất mát, đau thương…
Nhân – quả muôn đời vẫn thế. Có biết đâu, một chốc lát ta thoả mãn chí tang bồng, hưởng thụ để phải trả giá cho những mùa mưa lũ trắng xoá? Có biết đâu, dục vọng của con người là vô kể.

13/11/10

Mưa, trống rỗng, và rock

Mưa, trống rỗng, và rock

1. Điệp khúc mưa
Ngày chủ nhật.
Mưa ướt đầm cả phố.
Mưa trắng xoá trên thinh không kia.
Mưa tưởng như chỉ có mình hắn tung tăng kiêu ngạo với tháng ngày này.
Mưa láo lếu ca hoài một điệp khúc nhàm chán.
Mưa như muôn đời đã thế, vẫn thế.

Huế chìm trong mưa. Quắt quay với mưa. Ấm ức như mưa. Khùng điên quanh mưa. Nước long lanh. Nước mân mê mái tóc đen ướt mèm. Nước nghịch ngợm trêu đùa mấy anh chàng lỡ đội đầu trần nhong nhong ngoài phố. Vội vã, núp níu, hay nhấn ga ào ào… cũng như mưa…
2. Trống rỗng
chiptranblog

Quả bóng

Quả bóng

Tròn vo, căng phồng. Quả bóng nằm trong ba lô. Quả bóng tung tẩy lăn lốc khắp nhà. Ngắm nhìn những vì sao trong đêm khuya lấp ló. Quả bóng cười to. Như mặt trời buổi sớm. Đầy nắng. Vàng khe khẽ…

Quả bóng bay lên, dội xuống. Quả bóng chạy quanh những góc sân ngày xưa, có đôi giày bata hừng hực khí thế. Sút. Dzô…bóng tròn to, bóng lăn. Và, bóng nằm im đợi chờ… Xưa…

Quả bóng đến quán cà phê, ngồi nghe ngẫm chuyện đời tầm phơ, tầm phất. Quả bóng rúc rích hé mắt qua ô cửa nhỏ. Mưa giăng đầy buổi trưa. Quả bóng, cái đầu Đôremon, hay Chaien ục ịch. Một thời, cũng trốn trong góc nhà cười khúc khích. Tuổi thơ bay qua những giấc mơ…

Quả bóng lung linh như đêm trăng rằm ngày hội. Có cậu bé hất tung bóng lên trời. Có cô bé, háo hức chạy theo đá vèo trái bóng.
Lăn xa, thật xa…

11/11/10

Luận bàn về cái gọi là tình yêu? (Đọc vui – biết chơi thôi)

Luận bàn về cái gọi là tình yêu? (Đọc vui – biết chơi thôi)

Quanh đi quẩn lại. Đời người có bao nhiêu chặng để đi, để dừng, để cả lắng nghe con tim mình thổn thức những nhịp đập rối teng beng? Rồi, chắc chắn họ sẽ mãi mãi để câu hỏi ấy như một lời ngỏ không có dấu chấm than vậy…

Hai mươi tám tuổi. Đám bạn tôi có đứa vẫn còn đơn thương độc mã. Có đứa vẫn còn nhong nhong nhảy nhót mấy điệu tango ngợi ca tuổi trẻ. Mà, tình yêu thì có bao giờ chết. Có bao giờ hết. Nói chi đến điểm dừng. Cốt yếu, là nó có còn mong manh như đoá hồng thuỷ tinh mơ mộng, lung linh thắm tươi, huyền ảo thời rong chơi xưa cũ ấy nữa hay chăng thôi?

Luận bàn, có vẻ hơi khiếm nhã. Bao thời, bao kiếp nhân trần này định nghĩa hoài, định nghĩa mãi cũng chẳng xong nổi một cái khái niệm. Thôi, đừng nhắc đến hai chữ “Luận bàn” thì hơn. Tình yêu, giới trẻ đang ở thời kì “thai nghén” của tuổi xuân thì hô hào:
- Em không thể, anh không thể biết đó là điều gì, là cảm giác gì, chỉ cần nhìn vào mắt nhau thấy những tia lửa lẹt xẹt hình quả tim như mũi tên thần của Cupid bắn cái vèo, ấy thế là yêu. Yêu không có lời đấy nhỉ?

Còn kẻ rong ruổi ngót nghét sáu mươi năm cuộc đời, cũng “thì thầm mùa xuân” mong tìm kiếm lại tuổi rong rêu thuở trước, cũng định nghĩa tình yêu này nọ. Nhưng, mà, thì,… là cái gì, là thứ gì, là những gì trong mắt họ? Đố thượng đế tìm ra câu trả lời. Chỉ biết vào cái tuổi gần đất xa trời, họ lại còn mày mò tìm kiếm những dục vọng thế nhân. Hoá ra, mãi mãi họ cũng chỉ là một đứa bé chưa rời khỏi vú mẹ được. Đó là tình yêu chăng?…

9/11/10

Căn nhà cũ kĩ

Căn nhà cũ kĩ

Cô nhớ là trước sân ngôi nhà ấy chẳng bao giờ có một nhúm cây nào mọc xen lẫn giữa những bức tường gạch còn đỏ lởm chởm chưa được tô trét, dù chỉ là vài đường vôi trắng xoá? Đi qua bao nhiêu lần rồi, ấn tượng kia không nhiều. Vậy mà, đôi lúc cô thảng thốt giật mình khi thấy nó cứ hiển hiện luẩn quẩn trong mớ óc hỗn độn.

Ngày tháng này dài quá. Mỗi một khoảnh khắc trôi đi, hoa cỏ thường không thể giữ mãi những búp, những nụ, những tươi non mơn mởn của buổi sớm tinh sương. Loài nào cũng vậy. Đáng sợ thay, khi đôi bàn tay khối óc tinh khôn tạo ra muôn muôn vạn vạn những điều sống động kì diệu cho thế giới này rồi cũng chỉ tồn tại trong một chữ mà người ta vẫn thường dùng để viết về lịch sử, địa lí, hay nhân văn gì đó: “loài”…

Lại chỉ là nó… Không kín cổng, cao tường. Không thềm rêu hoen mốc, chỉ độc một cánh cửa gỗ to đùng che hết khuôn mặt của cửa chính, cửa phụ, cửa sổ. Chẳng biết bên trong có gì? Nhiều ánh mắt tò mò rất hay lướt qua đó. Vô duyên. Ngốc nghếch. Thừa hơi và rảnh rỗi. Nhưng, nếu không vậy chắc gì đã có chữ “loài”… Đã là giống, là loài thì thỉnh thoảng vẫn hay có mấy thứ trường hợp tương tự đó xảy ra. Giống như những dây nơ ron của con người tồn tại chức năng là phải tái hiện và lặp lại một số điều nào đó trong cuộc sống…

Tư dợm chân đứng thản nhiên ngó trâng trâng từ xa căn nhà đó. Vẫn là cái cái cảm giác lạ hoắc từ miền kí ức quá cũ kĩ. Tư chỉ muốn quẳng hết nó ra khỏi đầu. Nhưng, căn nhà thì đứng yên. Còn trí óc Tư bay nhảy…

8/11/10

Lơ ngơ tơ nhện

Lơ ngơ tơ nhện

…… Nắng vàng rực quét đều lên cành cây ngọn cỏ. Mây cũng lơ thơ buông mành. Gió không gào thét như đêm về. Nhưng, thẳm xa. Lạnh buốt. Con sáo đen cứ lẩn thẩn chốc mỏ ríu rít lẻ bạn. Thế mà vẫn cứ thấy cu cậu toe toe huýt mãi như reo vui đón đợi. Hoá ra, ở trong chiếc lồng thép đó cu cậu vẫn cảm thấy rất hài lòng. Cũng có đôi khi sáo thèm bầu trời rộng để được sải cánh bay bổng, nên cu cậu lại tự khều cái then vù ra ngoài lượn vài cái thật oai phong. Ngắm nhìn cu sáo mãi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chút nắng và chút gió, thêm loáng thoáng chút đồng vọng của khúc tình mây nữa. Người dẫu thấy đôi tay lóng ngóng mỏi nhừ; những ngón chân quắp lại. Tim người buốt đập từng hồi, vẫn lơ ngơ giật thốt khi bất chợt có ai đó đập vào vai. Một ốc đảo lung linh ngời sắc lại hiển hiện trước cái lăng kính màu hồng. Người lại mộng mê, lại muốn nhấc gót đi tìm một nụ cười không có mưa đêm rả rích, không có nước mắt ùa lem nhem. Còn bao nhiêu năm nữa cho người sống trọn vẹn thể xác và linh hồn? Cớ sao cứ mãi vẩn vơ ám ảnh đau thương? Người cũng thật lạ. Bên đời đang náo nức nhộn nhịp tiếng hoan ca. Vậy mà người thì…ngẩn ngơ bóng nước chim trời…

6/11/10

Rock mưa

Rock mưa

Mưa.
Con phố. Ngõ nhỏ. Đường nhỏ liêu xiêu với mưa.
Người cũng bạt gió. Chênh vênh giữa mưa. Điệp khúc muôn thuở. Huế xưa – nay vẫn thế. Buồn thì ở lại. Nỗi nhớ bay xa. Niềm vui chợt đến. Và ập oà. Hát ca. Trầm luân. Mãi mãi…

Không vi vu nữa đâu nhé. Mưa thế. Mưa loăng quăng ướt mèm tóc gió. Lơ thơ. Đi hay chạy ào về khu xóm trọ. Những bức tường cũng ẩm ướt theo mưa.

Có kẻ gào lên giữa căn phòng bé xíu nọ: “Mưa, tau chán mi rồi…”.
Có kẻ lao xao, rúc rích tăng volume bản rock vừa mới tìm thấy được. Chốc lát thôi, một khoảng lặng trong mưa bị đánh vỡ như con tàu đắm ngoài biển khơi. Rock xua đi niệm khúc buồn tăm tối của đất trời…

Này, rock có phải đâu chỉ là những thanh âm gào thét? Ta thấy rock cứ thăng lên rồi lại giáng xuống như một nốt lặng của tiếng thở dài nơi tâm tưởng. Rock mưa, phải chăng đang hát ca cùng nỗi sầu nhân thế?

4/11/10

Có những thứ gọi là vu vơ

Có những thứ gọi là vu vơ

Đặt một dấu chấm hỏi. To đùng. Không trả lời. Không có câu trả lời, hay có mà không thể cất lên thành tiếng. Ồ, hình như ta vu vơ quá. Ta lơ ngơ quá.

Chắc là đang làm bộ, làm tịch đấy thôi. Giả vờ thì dễ. Thật lòng thì khó. Cái câu “thật thà là cha thằng dại”, triết lí ấy sống mãi. Ta thích sống giả vờ hơn. Dễ hơn. Thuận tiện hơn. Hài lòng vô vạn kẻ thích xu nịnh trốc bể.

Không bước chân trên mây cao, không gập ghềnh sóng bể, và không cả ấp ôm những viễn mộng tít tắp tận nơi nào xa lắc lơ. Nhưng, thực tại này, cuộc sống này đang tràn bờ. Nước, lửa, đất…cũng đang tràn bờ.

Nầy, lại đây mà xem. Trái tim ta ngây ngô lắm. Tâm hồn ta non nớt lắm. Ôi dào, ai chẳng bảo thế, cái điệp khúc muôn thuở: “Khi xưa ta bé…”

Nầy, đừng đến xem nữa. Ta lớn rồi. Ta không là con nít nứt mắt đòi măm sữa. Ta lớn rồi. Ta xách balo đi khắp núi đồi. Chân ta chạm đất. Mắt ta thấy những điều có thật. Cõi tạm của thế nhân này. Ai đó dự báo lúc ta bắt đầu nghấp nghé mấy con chữ tủn mủn khi xưa: “Hạnh phúc là một cái chăn quá hẹp…”. Ta thử trải nghiệm. Ta thử co kéo rồi. Chẳng thể chia đều, chẳng thể ấm áp, nếu không biết cách, không hiểu được hai chữ “cảm thông và yêu thương”.

Save the Earth

Save the Earth

Lũ lụt. Động đất. Núi lửa. Sóng thần…
Hình như khắp nơi trên hành tinh xanh này, nơi đâu cũng có những hiểm hoạ của thiên tai đang rình rập, ngấp nghé.

Nhân mạng biết bao con người đã bị cướp bởi cơn lũ dữ của miền Trung ở Việt Nam, Trung Quốc, Đài Loan…Rồi đến cả sóng thần – núi lửa tại Inđônêxia… Và, sẽ còn nơi nào nữa, bao nhiêu con người nữa phải gánh chịu những mất mát đau thương này?
Câu hỏi này sao trả lời mãi mà vẫn không xong? Chính chúng ta đang dần dần huỷ hoại môi trường sống, huỷ hoại ngôi nhà chung này. Nhưng, hình như nó vẫn chỉ là một câu hỏi chưa có lời giải đáp…

Hàng ngày, hàng giờ, từng phút – từng giây, chúng ta đang sống, đang làm việc, đang học tập, và cả đang hưởng thụ… Có ai nghĩ đến trái đất hình như cũng đang nóng lên? Có ai thoáng chốc giật mình muốn góp một chút tình yêu thương của mình dành cho trái đất, cho ngôi nhà xanh tuyệt vời này?

Những kẻ phá rừng, tàn hại thiên nhiên ở đâu đó có bao giờ nghĩ rằng: Trái đất của họ, ngôi nhà của họ đang bị chính họ đập phá?…

Xem Video clip này: Quả thật, tôi không thể dửng dưng. Vì sự thật đang phơi bày ra trước mắt. Những tai hoạ của thiên nhiên, những mất mát chồng chất đang đè nặng lên đời sống của con người. Hãy cảnh báo cho nhau ở bất kì nơi đâu bạn có thể. Hãy tỉnh ngộ để chung tay bảo vệ lấy Trái Đất của chúng ta. Hãy thể hiện tinh thần ấy, tình yêu ấy bằng những hành động thiết thực nhất, dẫu chỉ là một lời kêu gọi như thế này.

Vì Trái Đất – Vì những gì mà chúng ta đã nhận và được nhận từ Trái Đất…


English

Flood. Earthquake. Volcano. Tsunami …
Looks like all over this planet, where there are threats of natural disasters are lurking, aim.

Many human casualties were robbed by a flood of data in central Vietnam, China, Taiwan … Then the tsunamis – volcanoes in Indonesia … And it was nowhere again. How many more people suffered the tragic loss of this?
How to answer this question forever and still not finished? We are gradually destroying habitat, destruction of this common house. However, apparently it is not just a question to be answered …

Every day, every hour, every minute – every second, we are living, working, studying, and enjoying … Does anyone think the earth is heating up as well? Does anyone want to give a moment startled some of his love for the earth, for this wonderful green house?

Those who destroy forests, remnants of natural damage somewhere you ever think that the Earth their home themselves. They are being demolished? …

View Video clips: In fact, I cannot be indifferent. Because of the truth is exposed in front. Of natural disasters, the loss is weighed heavily on the pile of human life. Be alert to each other at any place where you can. Be awakened to get a hand to protect our Earth. Show your spirit, love in the most practical action, although only a call like this.

Because the Earth – because what we have received and are receiving from the Earth …
Because the Earth – because what we have received and are receiving from the Earth …

3/11/10

Bỗng yêu và thương

Bỗng yêu và thương

Chẳng yêu nữa đâu, chẳng nhớ nữa đâu. Em đi qua rồi, anh đi qua rồi. Những ngày xưa. Mờ xa, nỗi nhớ đã thành áng mây trời trôi mãi. Em đi qua, anh đi qua, và cả ai đó giữa cuộc đời vội vàng rong ruổi?

Vòng quay. Ngày nối ngày, giờ nối giờ. Ta quên lãng, đến mức cố tình ném xa khỏi vòng tay mình những điều nhỏ nhoi, mà em vẫn thường phẩy tay giữa chúng bạn, bảo rằng: “Hâm à!?, đừng nhảy nhót nữa. Tống đi.”
Ôi chao, lạnh lùng. Vung tay chém gió giữa trời. Em không cười nữa. Không dễ dàng nhoẻn miệng khi bước chân ra đường. Không dễ dàng trêu đùa thằng nhóc láo lếu, ngơ ngác nào đó trong lớp học.

2/11/10

Salioa và mẹ

Salioa và mẹ

Như một giấc mơ, tung bay giữa bầu trời. Những cánh chim xa tít tắp. Có mẹ trong bao nhiêu giai điệu em yêu.

Câu hát cất cao. Những nuối tiếc, một thời đã xa. Em nhìn thấy đôi mắt mẹ, lấp lánh niềm vui. Thấy mẹ trong mấy điệu múa của ngày xưa. Mẹ vẫn nhớ. Vẫn thương. Vẫn mong ngóng được quay trở về cả kí ức bé thơ, đầy bất hạnh. Mẹ bảo: “Ngày xưa, mẹ là hoa khôi, mẹ là người múa đẹp nhất trường”.

Quay về với đời thường. Mẹ quên hết, để thi thoảng em mới thấy mẹ hào hứng khi xem một chương trình múa trên tivi. Những điệu nhảy xa lơ xa lắc. Mẹ hát, mẹ cười…

Con gái và những điều mẹ kể, như giấc mơ bay nhảy trong tâm hồn còn nhiều non nớt ngây ngô. Dễ yêu, dễ xao động với điệu múa nào đó. Thấy cả những đam mê của một thời mẹ đã yêu… Bên đất nước xa xôi nọ. Mẹ đã từng đi, từng đến, và từng sống…

Salioa và mẹ

Salioa và mẹ

Như một giấc mơ, tung bay giữa bầu trời. Những cánh chim xa tít tắp. Có mẹ trong bao nhiêu giai điệu em yêu.

Câu hát cất cao. Những nuối tiếc, một thời đã xa. Em nhìn thấy đôi mắt mẹ, lấp lánh niềm vui. Thấy mẹ trong mấy điệu múa của ngày xưa. Mẹ vẫn nhớ. Vẫn thương. Vẫn mong ngóng được quay trở về cả kí ức bé thơ, đầy bất hạnh. Mẹ bảo: “Ngày xưa, mẹ là hoa khôi, mẹ là người múa đẹp nhất trường”.

Quay về với đời thường. Mẹ quên hết, để thi thoảng em mới thấy mẹ hào hứng khi xem một chương trình múa trên tivi. Những điệu nhảy xa lơ xa lắc. Mẹ hát, mẹ cười…

Con gái và những điều mẹ kể, như giấc mơ bay nhảy trong tâm hồn còn nhiều non nớt ngây ngô. Dễ yêu, dễ xao động với điệu múa nào đó. Thấy cả những đam mê của một thời mẹ đã yêu… Bên đất nước xa xôi nọ. Mẹ đã từng đi, từng đến, và từng sống…

Hoa xương rồng

Hoa xương rồng

Ôi chao, vừa thử một “quẻ” trắc nghiệm linh tinh trên fb. Hoa xương rồng ư? Cái loài hoa trên mình đầy gai góc, sống trong khô cằn đá sỏi. Mơ ngày mai, nhựa sống tràn căng ư?

Ồ – hoa xương rồng? Chẳng hiểu nữa. Những tháng năm xưa, sâu thẳm trong kí ức bé thơ. Hoa xương rồng đỏ chót. Lung linh như đèn đom đóm. Cả một thế giới của riêng xung quanh câu chuyện hoa xương rồng do mình tưởng tượng ra. Có lúc nó chát chúa, đớn đau. Có lúc nó dịu dàng ru vỗ.

Mỗi lần đi dọc phố. Thấy chiếc xe nọ, lướt qua với cả dàn đủ loại, đủ hình dạng hoa xương rồng, được chưng trong cái chậu be bé, xinh xinh. Thích mua, thích hỏi han, thích ngắm nghía, và thích một ai đó tình cờ tặng mình…

Thế giới này, giờ chỉ còn nhập nhằng cơm áo. Hết rồi, câu chuyện khờ khạo như thế giữa đời thường…

1/11/10

Xe đạp ơi…

Xe đạp ơi…

Cọc cạch. Qua phố…

Những chiếc xe đạp mùa mưa. Gồng lên. Khum lại. Đám sinh viên từ mấy ngả đường quen thuộc ùa ra đầu giờ chiều. Xưa, hình như bạn bè ta cũng thế. Mưa nghiêng nghiêng, trong veo. Con ngựa sắt èo uột.

Thằng bạn dạo nào nhong nhỏng cao. Cố leo lên con dốc nọ. Bước đường về nơi xóm trọ nằm xa tít. Nhọc nhằn. Năm cuối cùng chiếc xe vẫn cứ đồng hành cho đến khi ngày hai buổi đi về. Cơm áo, bao nhiêu? Gồng lên trong mưa gió.

* * *

Bốn năm rồi. Ngoài những làn đường tiếp nối nọ. Vẫn những chiếc xe, giữa tháng ngày Huế nằm nghe mưa đổ. Vẫn là đám sinh viên, vẫn là bóng dáng anh chàng nào đó vội đi quên cả đội áo mưa. Vẫn nghe tiếng xe đạp ơi, cóc cách đường về…