Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

24/3/10

Vu vơ thương thương...



Vẫn thích đi loăng quăng giữa đời cho mệt nhoài, rã cả đôi chân. Hai mươi mấy tuổi, tôi vẫn thấy mình còn "quá bé bỏng" ngây ngô. Chẳng hiểu được những thứ quẩn quanh rắc rối. Chẳng hiểu được thị phi bên ngoài cánh cửa phòng trọ. Bỗng dưng thấy sợ bị tổn thương, sợ cả việc phải đón nhận tình cảm. Lại quen với cái kiểu gồng người lên làm ra vẻ ta đây rất mạnh mẽ. Giống như một chú nhím luôn luôn xù lông lên đầy khiêu khích, để tự bảo vệ bản thân mình.

Mỗi ngày đi qua, tôi gồng đôi chân lên để bước, để kiếm tìm một điều gì đó thật sự ý nghĩa. Không khóc nhiều như xưa, không sầu khổ đếm đong từng giọt nước mắt nữa, nhưng sao đôi khi thấy môi mình mặn đắng...

Vu vơ một tí, phải chăng cũng là cách để mình thả lỏng tâm hồn, thả lỏng mọi thứ, buông trôi miên miết vào đời, vào những con đường đầy ắp xe cộ, ngợp ngụa người kia?

Thấy thương thương những con người trẻ tuổi, cứ mãi bon chen với cái tính phiêu lãng giang hồ, để rồi quẩn quanh một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé.

Vu vơ đi ngoài phố mỗi ngày, trưa - chiều với bữa cơm bụi nhạt thếch, nóng bức giữa mùa hè.
Chỉ là vu vơ thôi, nhìn thấy những tháng ngày trôi, lòng khát khao đếm đong giây phút được òa về nhà với cha - mẹ, em út; được nhìn thấy khói bếp um lên ở phía có đôi bàn tay ai đó ấm áp, yêu thương từ thuở bé thơ...
Chỉ là một chút nhớ mong nho nhỏ...
Yêu thương cũng nhọc nhằn như chính cuộc đời này vậy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét