Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

19/3/10

Một ngày mới


Sáng nay, Huế ươm màu nắng trong vài cơn gió mát. Chỉ đủ se se cho da thịt thêm thắm nồng. Một góc cà phê nho nhỏ, một vài giai điệu Trịnh ngân nga trong mỗi khúc hát của Khánh Ly cũng khiến cho ai ai đó giữa muôn vạn người, tìm được chính mình đôi phút. Thảnh thơi một chút với những bộn bề áo, cơm - thị phi - tầm thường. Không nhiều mơ mộng lắm như cái thuở ngây thơ xưa kia nữa. Cất hết rồi, nhưng lắm lúc lại muốn lôi nó ra ngắm nghía, nghĩ ngợi. Vòng tròn, nó cũng tương tự như thế. "Cơm nguội" hiu hiu ru vỗ bằng những cảnh quen thuộc hàng ngày của người qua - kẻ lại. Tiếng trò chuyện, những khuôn mặt thanh tú, sáng sủa. Phải chăng, đây mới chíh là cuộc sống? Thỉnh thoảng có vài ba người bán vé số dạo loay hoay chào mời. Có thể được vài ba tấm, có thể không. Nhìn họ tôi chợt nghĩ, cái tuổi này lẽ ra những con người ở ngưỡng sáu mươi năm cuộc đời ấy, đáng phải được an dưỡng bên con cháu...
Có lẽ là cuộc sống...

Có lẽ người ta vẫn cần phải tồn tại, nên phải cần mẫn tiếp tục cái nợ làm người.
Đem chút nắng ấm áp buổi sáng này ra sẻ chia với họ. Tôi vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm vô cùng. Ít ra mình không quá đỗi vô tâm...
Đám học trò "lì lợm" chẳng khác gì mình ngày xưa cứ mãi loay hoay trong lớp học. Đôi khi thấy chúng đáng yêu lạ. Nhưng, lắm lúc cũng "ngại ngùng" lắm khi phải viết lên bảng hai chữ "Keep silent"...Hình như mình đâu khác gì chúng cái thời áo trắng xa xôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét