Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

28/3/10

Ngày xưa ơi…


Dẫu chỉ một lần thôi, dừng chân đứng lại nơi góc đường lặng lẽ nào đó. Nghe một chút âm thanh rơi rơi từ chiếc đàn trong bãi cỏ công viên với những ánh nến lập loè, và nụ cười rộn ràng gieo khắp sân trường. Không xao xuyến, cũng xót xa đến cháy lòng một thời hoa đỏ. Tôi lại muốn quẩn quanh với những tháng ngày cúp học lang thang ngắt chùm hoa bằng lăng cao tít, hay rong ruổi trên mấy con đường vàng hoa điệp. Có ai không nhớ? Có ai không thương? Có ai chẳng vấn vương, tơ tưởng khi áo cơm đè nặng cả những linh hồn khát bỏng đam mê?

Bâng khuâng nhành lan trắng, một chiếc xe đạp lòng vòng quanh những con đường ngập đầy hoa sữa. Bấy nhiêu hay cả trời mây tan hoà vào một câu hát đời sinh viên… ngày mai khi đứng trên bục giảng này, khi đôi mắt phải lo âu cuộc sống mới thấy nước mắt chợt chảy dòng: Gía như giờ này còn chạy loăng quăng giữa phố, giá như giờ này còn ngất nga ngất ngưởng bên men rượu nồng nồng với đám bạn chí cốt để cụng li, để đăm chiêu vài ba cái chuyện đời trong gió, trong mưa.

Nghe tiếng gõ ghita náo nức, nghe sáo thổi đâu đây mấy điệu buồn hoa phượng, nghe tiếng kèn Acmonica cũng réo rắt giữa sân kí túc khi trăng kề môi cất hát với lòng người.

Tôi lại thấy tôi chỉ một mình lãng đãng đi tìm thêm một tôi khác đi cùng. Nhưng, rồi mãi vẫn mơ màng mỗi con sông lấp lánh đèn màu in bóng dáng riêng tôi. Ngày đó, nụ cười tôi như nụ hoa không nở. Gắng ngắm nghía mấy đám mây trời xa thẳm, thèm một đôi tay, một vòng ôm hơi thở chở che cho hồn tôi yếu đuối. Có lỗi chi đâu khi tôi muốn được yêu bằng một trái tim khao khát, bằng cả những cảm giác thực của thân thể mình. Khi tôi bay cao trên những tầng mây thấy men cà phê cay cay nơi mắt. Lạ lùng như cơn gió trái mùa thổi giữa đêm khuya. Nỗi cô độc rơi rớt trong thinh không. Chẳng dám mong một đôi bàn tay tươi cười đón bắt tôi từ trên kia xa tít. Dẫu biết người ta cũng lặng lẽ nơi góc phòng với ánh đèn miệt mài gắng khuất lấp những yêu thương.

Mấy mùa mưa qua, mấy mùa nắng lại. Góc đường tím ngắt bằng lăng hôm nào nay vắng bóng những vòng xe quen thuộc, vắng cả một bóng tôi lạnh tê buốt thui thủi bước khi ngày tàn. Có vài bận được người ta cho đi nhờ xe chỉ dám ngập ngừng lặng im cho hết quãng đường.

Sáng, chiều lên lớp, thấy mình lạc lõng giữa đám người tẻ nhạt. Hay chỉ vì tôi tự làm khổ thân tôi, tự cho rằng mình chỉ là riêng là thứ nhất? Hỏi người ta có bao giờ nhớ con bé loắt choắt ngăm ngăm đôi mắt buồn hư không ngó theo mỗi lần đến lớp? …

Tháng năm của Huế, phượng đã nghiêng nghiêng hoài một sắc đỏ che bóng rợp chân cầu Trường Tiền, làm con sông Hương xanh lơ màu trời cũng hoe hoe pha loãng chút gió miên man. Lững thững bước ven bờ lại nao nao thương thương nhớ nhớ. Sao trong tôi nhiều nỗi u hoài quá đỗi? Sao những gương mặt bạn bè tôi xa mờ thẳm tận trời nao? Chị gái tóc dài có đôi mắt thu, chân đi hài cỏ như thần bằng lăng cổ tích. Hay một thằng bạn mắt mộng gửi hồn nơi sông nước, rèm mi con trai sao buồn níu cả những vòng khói thuốc bay bay trong tách cà phê mỗi chiều rủ bóng? Tôi bắt gặp cả muôn hình vạn trạng những con người, những chiếc lá vàng thao thức chẳng còn lả lướt bay nhảy giữa trời mà vùi sâu nơi góc đường đợi đám lá khác rớt xuống , đợi cho hết tháng ngày nổi trôi để được về cội, để được tái sinh trong một mùa đâm chồi nẩy lộc khi hết một mùa đông. Chỉ vì họ cũng là những con người như mỗi ai khác giữa cõi đời này, hay tôi và họ được thượng đế ban cho một sứ mệnh khám phá những gì thẳm sâu nhất trong linh hồn trời đất?

Tôi lại nghe “từ độ ấy nắng không vàng nữa, em đi xa rụng vỡ tiếng câu cười” của bạn. Tôi lại nghe “hồn chiều gõ nhịp khúc mưa… thấy trống vắng và rất thèm được khóc”… sao lắm lắm những niềm nhớ thương ngày hai buổi đến trường tung tăng với ngăn ngắt đong đầy trong đáy tim?

Giờ, ngày ngày tôi vẫn đến trường. Nhưng, để rao giảng khúc hát dìu dắt học trò chứ chẳng còn để nghe. Giờ, ngày ngày tôi vẫn hai buổi đến lớp. Nhưng, để đứng từ một góc bàn mà ngắm nhìn qua song sắt ra ngoài bên trời kia có những gì? Một đám mây trắng xanh bay bay, một cánh hoa lung linh sắc nắng chớm chớm cái lạnh của mùa mưa Tây Nguyên; hay một đám bướm vàng lượn lờ tung tẩy?… mắt buồn mong được oà khóc, mong được tìm thấy cho mình dẫu chỉ là một phút giây ngồi hát ca với ghita gõ nhịp khúc mưa…

Xa lắm rồi rong ruổi tháng ngày trôi. Xa lắm rồi, cục đất lăn tròn thành viên bi long lanh đủ sắc. Hẹn hò cho qua tuổi áo cơm sẽ sống lại với nắng mưa, khóc cười để khi về với cát bụi thấy mình đã đi đủ, đi trọn một chân trời tinh khôi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét