Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

18/3/10

Cún xinh xinh...



Ngày tôi cắp hành lí lên đường “phiêu bạt” thì mấy chú nhóc cũng vừa mới chào đời được vài bữa. Tủm tỉm, yếu ớt, mè nheo bên mẹ Cún. Mỗi lần quay về, nơi đầu tiên tôi sà vào là "ngôi nhà bé tẹo" của bốn đứa nó. Một hoàng tử và ba nàng công chúa. Trời, dù sao mẹ Cún vẫn may mắn hơn gia đình mình...
Chúng béo múp míp, Thằng anh đầu tiên cũng là hoàng tử duy nhất mập ú ụ. Hai mắt híp lại, lông xù lên. Mới bé tí đã háu ăn lắm. Hễ mỗi lần lăn xả vào măm sữa nó chẳng thèm nhường mấy nàng. Cu chàng cứ thế mà xông vào giành giật với các em. Mỗi mình cu là kẻ có nhiều vằn, nhiều khoang màu nâu nhất nên dường như cu chàng cũng lấy làm tự đắc cùng với vẻ đường bệ oai phong lẫm liệt của mình. Cu có cái tên cũng khá "hào hoa, phong nhã" chả kém ai: Big. Nghe cũng kêu ca ra phết đấy.
Ba nàng công chúa lông trắng, mỗi tên một đốm đen hoặc nâu nâu lại điểm màu khắp nơi để làm duyên. Nàng thứ hai cũng béo ục ịch gần ngang cơ hoàng tử anh, nên cô chủ chẳng ngại ngần phết lên cái mình của nàng một cái tên cho khéo cho vừa: Bo. Nhăm nhe ngắm nghía đi ngắm nghía lại cuối cùng cũng chỉ chọn lựa được hai nàng công chúa xinh xắn nhất, đỏm dáng nhất, vừa vặn chỉn chu về số đo cũng như cái phần duyên dáng. Kể ra không xướng tên hai nàng thật lớn trong mic cho bàn dân thiên hạ nghe, thì cũng thiệt thòi kém thua với anh chị chúng lắm lắm.
Cứ đến bữa là chúng kêu nhặng xị cả lên. Bọn thằng Big, con Bo tham ăn, chóng béo nhăng nhẳng đòi xơi bánh mật có nhân trứng. Còn hai cô công chúa út thì chỉ lúng liếng, ngúng nguẩy nghịch ngợm nhảy nhót lung tung. Khéo khéo có thấy bánh trên tay cô chủ, thì chúng lon ton chạy lại nhấm nháp mi vài ba miếng cho dĩnh mép chứ có tợp tạp đâu nào. Chúng được "đặc cách" bằng những cái tên còn kêu hơn nữa: Vic and Vip. Nghe cứ như pháo nổ bên tai vậy.
Nhìn cả bốn đứa cứ lon ton xếp hàng đòi măm thấy đến là dễ thương. Một ngày, phải tốn cho chúng đến sáu cái bánh Soliet. Coi bộ không ổn. Loại bánh thượng hạng đó có rẻ lắm đâu. Những một ngàn một cái...
Chiều này, cô chủ nhỏ chưa kịp bắc lấy nồi cơm lên bếp đã nghe chúng réo rắt đến inh cả óc. Chưa mang bánh ra, cả bốn cu chàng và các nàng đã nhoài hai chân trước đứng xếp hàng. Chẳng phải đợi xướng danh như mọi bữa: Big, Bo, Vic, Vip...Nhìn cả đám ngước mắt hau háu chăm chăm vào những chiếc bánh, nàng bỗng bật cười: " Tình yêu của thế gian này muôn hình vạn trạng quá. Những gì thuộc về thế giới tự nhiên với con người như một vầng trăng bạc ấm cúng". Tôi chợt nghĩ đến anh, nụ cười rạng ngời bằng cả một trái tim nhân hậu dành cho cả con người lẫn thiên nhiên cỏ cây, hoa lá. Mãi miên man với những dòng suy tư, tôi quên khuấy cả bọn cún bông xinh xắn. Vip quay mình lại tự cắn cái đuôi bé xíu xiu đang vẩy vẩy của mình. Nàng mỉm cười, chà " đám trẻ" này cũng đáo để thật. Chúng vẫn chỉ là "con nít"...
Tình yêu phải đâu chỉ có giữa con người với nhau. Lòng nhân hậu luôn luôn là ngọn đuốc sáng nhất trong tâm hồn chúng ta. Đám “nhóc” bé bỏng ấy, và biết bao nhiêu loài sinh vật khác nữa. Chúng cũng cần tồn tại, cần được bảo bọc chở che…

Nhân đọc bài viết "Vú em của những con chó tật nguyền" trên báo ttol (http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=363159&ChannelID=3). Bất giác, ai đó cũng phải thấy tim mình nao nao thương, cảm phục một tấm lòng nhân hậu như thế. Bên ngoài cuộc đời kia, bao nhiêu người sống trong cảnh sung túc - liệu có ai từng nghĩ đến những việc làm này?...
Thật ra chỉ là một vài dòng sẻ chia. Hi vọng sẽ có thật nhiều những tấm lòng như bà Vân trong bài viết ấy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét