Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

31/3/10

HOA CÁNH MỎNG



Tôi thấy mình lạc giữa một rừng hoa cánh mỏng. Chúng nghiêng nghiêng và đong đưa qua lại óng ánh lên dưới mặt trời khoe sắc nắng. Chỉ có mỗi hai màu: cánh sen và màu đỏ gạch. Có lẽ chưa ai gọi nó là “hoa cánh mỏng” … Tôi thích nó, mê nó và say sưa ngắm nhìn rồi mặc cho trí tưởng tượng của mình bay bổng. Thỉnh thoảng, vài cánh hồng rơi lả tả, nhiều dần lên, phủ rợp trời cả rừng hoa và gió, và cả chính tôi. Chúng thích tách thành từng cánh ra rồi bay, bay dạt hết nơi này đến nơi khác hơn là ưỡn ẹo trên cây non mỏng manh thưa lá. Cả thế giới này, chắc chưa ai phát hiện ra loài hoa cánh mỏng và đặt cho nó cái tên kì lạ đến vậy. Làm sao tìm thấy khi nó không tồn tại trên mặt đất? và cả cái bầu trời tự do thật sự rộng rãi nhường bao ngoài kia? Vậy mà tôi vẫn nhìn thấy nó. Đặt tên cho nó, lại còn nhảy nhót linh tinh trong khu rừng ấy nữa.

Nó lạ,… bởi nhìn nó, thoạt đầu ai cũng dễ dàng cảm mến. Tôi đoán vậy, hay cũng có thể đó là cảm quan riêng của tôi chăng? Màu sắc của nó tươi non lắm, tuơi non đến lạ kì. Cái màu của sự mơn mởn của trái đào tiên nơi thiên đường. Còn cái tên thì lạ lẫm bé xíu xiu. Tưởng chừng, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm nó bay tung trong không gian dàn trải không có đất, không có mây trời, cũng chẳng có bướm ong vờn vẫy xung quanh.


Mấy bông màu cánh sen, cứ hồng hồng rồi lại phơn phớt trắng điểm tô ngay bầu nhụy vàng tươm mật ong. Có một vài cánh lúc xòe ra tươi cười; lúc nũng nịu, làm dáng co lại hình lòng chảo như đôi tay nhỏ chụm thành năm cánh hoa để hứng ánh nắng mặt trời.


Nhìn những cánh màu hồng đào nọ rơi rơi, bay bay, tôi cũng ngơ ngác đưa tay ra đỡ lấy, cốt sao không để nó phải chạm mình xuống đất. Nhưng quy luật của cái gọi là thế giới tự nhiên đó, sinh là diệt mà sớm nở lại mau tàn… Bất giác tôi đưa tay ôm chặt lấy vòm ngực mình, chỉ thấy hơi thở sao cứ hắt ra từng cơn một, tìm kiếm lấy chút ít khí trời mát dịu. Có phải vì là “hoa cánh mỏng” mà chúng vẫn còn bay tung tăng liệng qua chao lại trong gió, tựa như đoàn vũ công duyên dáng của thiên nhiên, mà quên cả việc chúng phải trở về với đất, rồi vùi lấp dần đi? rồi khô cằn xác mục?…

Bên cạnh những cô nàng hồng phớt điệu đà đó, thì mấy bông màu đỏ gạch cũng chen chúc đủ đầy giữa rừng hoa nọ. Nhưng, chúng lặng im: không cười, không nhảy nhót… Chỉ thấy chừng như cứ một cánh màu hồng rơi xuống lại có đến bốn, năm bông màu đỏ gạch vây lấy xung quanh, bện thành một bàn tay cứng cáp trìu mến ấp ôm đám hoa “trẻ con” ấy. Có lúc thấy chúng quây tụ thành cái vòng nguyệt quế hay như một vành đai cứng rắn - tỏa sáng. Bỗng phát hiện ra, bên trong cái dung dị đời thường là ngôi sao chỉ đường dẫn lối yêu thương…

Tôi không biết giữa ánh đèn bàng bạc nọ, những bông hoa cánh mỏng có tròn say giấc mộng?…Cuộc sống vẫn bàng bạc, se thắt những ngày cuối đông này. Bước chân ra đường, thường ít khi người ta nhìn thấy quanh quất bên mình những điều kì diệu, như mấy bông hoa cánh mỏng màu trắng phe phẩy trong nắng, sau những rặng cỏ dài xanh mướt….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét