Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

23/3/10

Một...



Một con đường ban sáng ven sông, không người qua lại. Gió ít ỏi thôi, vài cơn khe khẽ tạt ngang mái tóc. Tôi luẩn quẩn với những bước chân. Quên mất mình là ai giữa muôn người. Lâu lắm rồi, tôi quẳng cái thói thích đi lang thang ấy. Không vội vã, không ồn ào. Nhưng, giờ không thể là ngày xưa. Cái thuở, còn biết thẩn thờ với mây và gió.


Huế, buổi sáng mùa hè - hiếm lắm những giọt mưa nồng nàn ẩm ướt. Chỉ có nắng, chỉ có những hàng cây hoe hoe đỏ trên cao. Dưới bàn chân mình có một ít đá sỏi. Cũng chẳng còn thói quen hất tung từng viên, khi chỉ có một mình. Đôi khi, cứ ngỡ mọi thứ đang đầy ắp, rồi lại tan thành bọt nước lúc nào chẳng hay.

Một ngày, bắt đầu...
Một thôi, mình tôi giữa muôn người...
Một thôi, con đường bé nhỏ lọt thỏm giữa lòng thành phố.
Một... và một ... giữa cả thế giới quay cuồng khi tất cả lại hối hả như thường ngày vẫn thế. Tất tả với áo cơm, thương cho những ai đang phải bươn chải với đời.

Và tôi, chỉ một ... cho chút ít phút giây bình an lúc này. Một ngày đủ để thảnh thơi, làm li cà phê buổi sáng. Ngắm dòng người qua lại. Ngắm phố phường sầm uất.

Nắng lên, đôi khi thấy nó chói gắt. Nhưng, có lúc... nắng mang biết bao nhiêu vất vả của muôn người...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét