Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

30/3/10

Lullaby


Tôi không khóc, sao nước mắt cứ mãi cứa sâu vào trái tim đầy những vết ám ố vàng cả ký ức của tuổi thơ. Đã bao lần, tôi quăng đại một cái gai nhọn xuống lòng sông đen ngòm trong đêm tối kia để thử xóa nhòa đi những giọt nước đục ngầu đang chảy trôi như những váng dầu loang loang trên mặt sóng lăn tăn.

Vậy mà sao khó quá? Ký ức và quá khứ dường như đã trở thành một vệt máu khô không tẩy rửa đi được, cứ hiện lên trong ảo ảnh, trong cả những giấc mơ…Tưởng chừng gió có thể thổi bay đi những phiền lụy trên đời, mà cả cõi hỗn độn trong tôi chỉ càng thêm cồn cào, xa xót. Ngày, tìm kiếm cho mình những yêu thương. Đêm, lắng lòng nghe nước mắt cứ rớt rơi giữa những giấc ngủ không an nhiên…Mà, tự bao giờ tôi biết nghe ngóng, tôi biết hát ca, tôi biết nhìn ngắm trần gian thôi đã thấy mình tung tăng với những nghĩ suy và nước mắt. Thuở bé ư? Tôi tự biến mình thành quả cầu gai nhọn hoắt, lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng cấu xé, châm chích mọi thứ xung quanh, và cho đến bây giờ vẫn thế. Nhưng, tôi là một cái gai có trái tim… Tôi đã tìm thấy mình trong trái tim mình và trong sự yêu thương của những mảnh duyên đời hội ngộ. Qủa cầu gai biết yêu? Đôi khi cảm giác quá lạ lẫm với chính mình, phải chăng chỉ vì đó là những chiếc gai có trái tim hay không? Càng vươn dài hoắt nhọn với đời bao nhiêu lại càng đau nhiều hơn bấy nhiêu…

Lẽ yêu thương trên đôi gót mà ngày ngày tôi vẫn đi luôn không thôi khao khát, không thôi kiếm tìm, không thôi khóc than…Nín lặng lại, thấy nước mắt vẫn cứ thế tuôn dòng, muốn cạn khô để vị mặn của sông sâu đọng thành hạt mà cay xè, đỏ au như say máu. Có khi nào đó, chỉ muốn gào lên, thét lên thật to giữa cái không thời gian này. Quay về với giấc mơ ấu thơ lại thấy đắng chát, nghẹn ngào…những tưởng mình đang ngập chìm trong dòng nước mênh mông, trắng xóa không biết nơi đâu mới là bến đỗ để buộc dây, neo thuyền? Biết rằng, khúc hát ru bình yên của Lullaby không thể dành cho mình nụ cười, sao vẫn cứ muốn được đắm chìm sâu thật sâu trong lòng sông, lòng đất đến hòa tan.

Những chiếc gai của tôi vẫn ngày ngày đâm ra tua tủa như vòi bạch tuộc thôi, gai của sự sống, của tình yêu, của đớn đau và nước mắt. Tôi đem cái gai ấy ra để yêu, để bảo vệ bản thân mình, để cả làm cho những người xung quanh mình chạm tay vào chỉ thấy máu. Có phải trái tim tôi nhiều nhiều quá những vệt cắt xén của đời đã gột tôi thành cát trắng sa mạc, lung bung với nỗi cô quạnh nơi nhân thế, rồi kiếm tìm, rồi bỏ rơi, rồi ra đi như những cơn gió hanh khô đã biến thành bão thổi hắt, thổi tung tất cả những yêu thương quanh mình. Rồi, chỉ còn lại một tôi thôi giữa miên man đất trời đây. Tim ơi, sao đau…những giọt nước cứ rỉ ra từ lòng bàn tay làm cơn co thắt bên ngực trái cứ nghiến ngấu cả thân xác. Mẹ ơi, sao lại cho con ra đời? Sao lại cho con cả một trái tim chất chứa ưu tư như thế này hở mẹ? Mà không đâu, tôi - đời đã cho tôi đôi gót phong trần, tôi phải đi cho hết mặt đất này, tôi phải đi qua cả những cây cầu đã mục ruỗng rồi mới đến được với những dải mây bảy sắc bắc ngang con sông của bầu trời, của vũ trụ thênh thang. Những giai điệu của ngôi sao đỏ cứ tung tăng trong trí não tôi vừa lung linh huyền ảo, vừa nín lặng nhói buốt…Lullaby luôn là khúc ru quẩn quanh với một màu sương bàng bạc rủ rề tan sâu mãi, mãi mãi…Rồi mây sẽ bay, mưa sẽ rơi xuống lòng sông quằn đau vì gánh tình, gánh đời nặng trĩu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét