Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

18/3/10

Em bé bán dạo


Có một lần tôi bước chân ra phố, nhìn dòng người qua lại xô bồ tấp nập với xe cộ, áo xống kiểu này, sắc màu nọ. Bỗng thấy một em bé độ chừng 8-10 tuổi, đang cắp trên tay chiếc rổ con con, có vài ba bịch đậu phộng rang. Thật khó cầm lòng, dẫu tôi cũng phải bươn chải với muôn ngàn khó nhọc trong cái sự áo cơm đó. Nhưng, tôi thấy lòng mình dịu lại, nhẹ nhàng hơn, đỡ mệt mỏi hơn khi mua giúp em bé những bịch đậu phộng còn lại trong rổ. Bộ quần áo của em lem nhem bạc phếch màu sương gió tuổi thơ. Nhớ ngày xưa của mình... hình như năm mới, thế kỉ mới, nhiều thứ mới... nhưng, vẫn còn những thứ "xưa cũ" chưa thể đổi thay được. Những em bé tuổi ăn,tuổi học vẫn chưa được đủ đầy trong áo cơm...
Tôi nhận ra đôi mắt của những em bé ấy có chút gì đó nửa hồn nhiên, lại chìm khuất lẫn những ưu tư khi đếm đong từng ngàn một trên tay mình. Phải chăng, khi chia sẻ điều gì đó với thế giới xung quanh cũng là cách để chúng ta tìm thấy ý nghĩa cuộc sống. Đây là câu chuyện nhỏ tôi đã bắt gặp trên đường phố.
Phải chăng còn nhiều câu chuyện nhỏ như thế nữa trên cuộc đời này...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét