Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

25/3/10

Bất chợt



Bất chợt mưa. Bất chợt nắng...
Bất chợt không nắng cũng không mưa. Bất chợt, bởi Huế thích những gì là nắng là mưa... thất thường. Khi cuối tháng ba, mưa lưa thưa vô lối. Cái nắng đầu hè, cũng bất chợt tan biến trên những con đường không còn bụi bặm. Người, vẫn qua lại hối hả. Xe chạy nhanh hơn. Cuộc sống, nhịp sống và mọi thứ hình như cũng bất chợt và bất ngờ. Người Huế cũng vậy. Lắm lúc sáng nắng, chiều mưa. Trong sâu lắng của Huế xưa, nay chỉ còn là chiếc bóng một thời quá vãng. Nhưng, sao vẫn đăm đắm cơn mưa chiều đổ vội, cơn mưa dầm đến hết cả đêm? Sao vẫn còn nghe những điệu buồn xao xác.

Bất chợt nắng, rồi mưa... nhưng, cũng có cả bất chợt của những tình cờ, hay dại khờ ngơ ngác. Tôi không còn nhớ nữa, có bao nhiêu cái nỗi niềm bất chợt như thế nơi đất Huế? chỉ thấy hình như, lòng mình đang ngày càng lắng lại. Cái chất ngông nghênh, ngạo nghễ của đứa con gái Tây Nguyên tạm thời không nổi loạn nữa. Lặng im. Nhưng, mỏi mòn...

Những bất chợt của tháng ngày xưa biến thành đám mây rong rêu màu nước. Chúng trôi nghênh ngang giữa bầu trời và trút xuống trên những con đường có nắng, gió, có sự chao chát của nỗi vất vả ngược xuôi...

Học hành, chữ nghĩa sao quá xa xôi? Bằng cấp, danh vị ôi đáng trọng... Mà, áo cơm - gạo tiền treo nghiêng thành "nỗi nhớ" không thể nào nguôi...

Nếu có ai hỏi tôi:"Yêu thương trên đời này là gì?" - Xin hãy ngẫm nghĩ, Tình yêu và tình thương cái nào mang cấp số lớn hơn?
Đôi khi, người ta phải hi sinh cái tôi của mình để có được những điều chắc chắn. Nhưng, cái bất chợt như nắng - như mưa kia lại là sự quẩn quanh rối rắm. Thôi thì, xin những bất chợt lúc này, giữ yên đôi chút bao nhiêu khờ dại - yêu thương. Xin những bất chợt của trái tim biến thành sự sẻ chia với nhiều hơn nữa một linh hồn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét