Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

19/3/10

Vị đắng



Một người bạn của tôi, có sở thích uống cà phê rất riêng. Mỗi bận vào quán, anh ta đều gọi cho mình một li cà phê bỏ muối. Thật ra, tôi không lấy lạ... Có điều chưa bao giờ tôi thử. Cái vị đăng đắng quen thuộc, và một ít sữa béo ngậy cũng đủ làm tôi hài lòng trong một góc nhỏ nào đó, ngày cuối tuần. Quên đi những nhọc nhằn hàng ngày, lắng nghe một vài giai điệu nhẹ thênh thênh. Cần gì nhiều nhặn lắm? Anh bạn ấy thích một chút muối cho li đen của mình thêm mặn mà. Hay đề cho cuộc đời nặng nhọc hơn trong linh hồn mình? Đi qua nhiều những khúc quanh co trên con đường hàng ngày, bỗng tất cả đối với tôi trở thành một thói quen. Có lúc tôi không hài lòng với thói quen và sự nhàm chán nọ. Nhưng, có lúc tôi phải chấp nhận nó một cách bình thản với ý nghĩ: "Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp...". vị đắng của li cà phê cũng trở thành thói quen không thể thiếu của tôi. Trong đó, có một chút cá tính, một chút nắng gió của mảnh đất mà tôi sinh ra.


Mỗi ngày đi qua, khi bước những bước chân dẫu gập ghềnh hay bằng phẳng. Tôi vẫn có cảm giác hết sức thú vị. Đó là tất cả cái không gian sống mà thượng đế đã trao ban cho con người. Tại sao ta phải nhăn nhó, khó chịu khi trời hơi nắng gắt, khi mưa hơi dầm dề? Tôi thích mỉm cười hơn. Tại sao ta phải đắn đo, lo lắng khi những ngày cuối tháng đến. Đời GV nghèo thật, nhưng mỗi lần ngắm nhìn đám học trò tung tăng hồn nhiên trên lớp, tôi thấy mình trẻ ra bao nhiêu tuổi. Li cà phê cóc hàng ngày cũng trở thành những khoảnh khắc đầy ý nghĩa, khi chúng ta được ngồi bên một góc đường nào đó và lắng nghe cuộc sống trôi chảy miên man.

Tôi chưa thấy một trái tim nào tự cho mình là khô cằn, sỏi đá. Có lẽ, vì bộn bề cơm áo - con người tạm thời lãng quên đi sự yếu đuối của chính mình. Vị đắng hôm nay, nhưng lại là sự ngọt ngào cho cả tương lai phía trước...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét