Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

17/5/10

Đuổi hình bắt bóng!



Ngoảnh đi nhìn lại, thấy tuổi xanh dần thu hẹp khoảng cách tựa một áng mây bay vèo qua trước mặt. Mới đó, còn lem nhem nước mắt và màu mực tím vấn vương trên áo, hay đầy tay. Thỉnh thoảng còn chúc chen vài ba chấm nho nhỏ làm duyên nơi má em bé bỏng. Chẳng thể kiếm tìm, nhưng lại cứ luẩn quẩn hoài mỗi khi chợt nhìn thấy màu áo trắng…
Tuổi thơ của em có những hạt bụi đỏ bay mù trong mỗi mùa nắng đổ; có những hạt mưa đá văng tung toé nơi thềm cửa lớp. Em nghịch ngợm, mới lên sáu đã biết thẩn thờ nhìn mưa, nhặt đá rồi ngây ngô đưa vào miệng cho nó tan lạnh ở đầu lưỡi. Uøa theo những dại khờ, là giọt nước mặn đắng nồng nơi khoé mắt mỗi chiều về khi trường điểm trống, khép cổng. Em yếu đuối, mỏng manh chẳng biết cách tự bảo vệ lấy thân trước chúng bạn dữ dằn làm nước mắt em rơi. Đôi mắt đượm màu buồn ơi, tan nhanh vào gió, trôi theo những con thuyền giấy gấp vội thả thênh thang qua những khe nước, trắng cả khoảng sân trường. Lớn thêm một chút, em vẫn tung tăng kiếm tìm đủ những trò con trẻ. Nhong nhong ngoài nắng, tắm ngoài mưa. Có mưa, có nắng, có gió có mây…có từng đàn chim sẻ chao lượn trong kí ức và có cả nụ cười ướt đẫm mồ hôi vì nắng trời không an dịu. Em nhảy dây, chạy ù rồi đánh chuyền đánh chắt; cắt lá sắn làm bún bán hàng rong. Rồi lại bày trò " cô dâu chú rể đập bể bình bông" với lũ con trai con gái quanh xóm.
 Tuổi bé con của em có cả cánh diều chao lượn mỗi sớm, mỗi chiều. Có những bữa cơm không đủ ấm dạ, có cả tiếng la hét, kèn cựa cơm áo hàng ngày, có cả sự tất bật vất vả của mẹ hiền. Tuổi thơ của em có những mùa cà fê nở rộ bông trắng, có những hạt cà fê xay rơi vãi. Em theo chúng bạn, nhặt nhạnh từng hạt một giống như hạt vàng. Em cắm cúi, lủi thủi giữa trưa giữa nắng. Ngày nào được nhiều, túi đầy căng, em lại hớn hở chạy về khoe mẹ: " chừng này, mẹ có thêm tiền mua gạo, chừng này con có thêm vài trăm mua kẹo"… Em cười reo, tung tăng thả màu lấm lem vào giấc ngủ ban sơ…

Tuổi thơ của em có cả những ngày lội ngược dòng suối, bắt cua bắt ốc, hái sung chát đắng. Dẫu tháng ngày lặng lẽ cuốn gói ra đi, thả trôi con nắng cuối chiều và những ngày mưa cao nguyên nặng hạt vẫn nghe ấm áp lòng khi em cất bước đi gấp theo dòng thời gian gấp bốn lần tuổi lên sáu. Quay trở về, tháng mười một nắng đã đổ chan hoà. Thênh thang qua những góc đường, vẫn còn thấy đó hạt cà fê rơi vãi. Thấy cổ họng nghẹn ngào ứa nước mắt. Chẳng còn nữa, những đám trẻ ngồi xổm nhặt nhạnh lắt nhắt từng hạt. Cái xóm nghèo xưa, giờ nhà cao cửa rộng, giờ trở thành nơi sinh hoạt sầm uất của cả trung tâm thị trấn. Nhưng vẫn còn, mãi sẽ còn nơi kí ức em một màu mây hồng lấm màu mây đen bay phất phơ trước những ánh mắt đọng giọt sương long lanh mặn nồng…

Em lại thấy ngày xưa cuả anh ngập tràn trong những dòng tin yêu thương: " vậy có khác chi, khi anh lui cui nhặt từng bông lúa vàng tươm nơi cánh đồng tràn nắng, gió". Em bỗng nhận ra anh trong tuổi thơ em. Anh cũng gần gũi quá, cũng lấm lem bùn đất ngày hai bữa lúc đói lúc no. Bên cõi nắng rát cháy bỏng ngày hè, lại có mưa dầm dề làm dịu mát cho những vất vả tuổi chín, mười. Em lại nhận ra trong nỗi đau của mình còn có nỗi đau của người khác; trong những giọt nước lấm lem của em lại có ánh mắt buồn của anh lắng hoài một màu mây phủ kín mặt sông. Em khẽ bật cười, thấy lòng mình dịu lại: " ngày ấy anh cùng em đánh diều, thả gió rong rêu trên những cánh đồng chiều; và ngày ấy em lại cùng anh lang thang nhặt nhạnh cho đủ một bữa cơm trắng không độn màu sắn khoai thì sao anh nhỉ?"…
 Rồi tuổi thơ cuộn thành dòng kí ức không mờ. Em lặng ngắm màu mây, nhớ anh mà ngẫm ngợi một chiều: "khi không là nhặt nhạnh những hạt rơi hạt vãi giữa đồng lúa, giữa nắng vàng rát bỏng trong ấu thơ non nớt thì giờ em và anh lại được thượng đế se duyên trời định; lại được cùng nhau nhặt nhạnh lấy tuổi thơ và hạt vãi, hạt rơi của cuộc đời làm chuỗi ngọc sáng trong, như những con trai lấy máu mình xót đau tượng hình thành từng viên tròn tròn trắng hồng nơi đáy bể…".
 Tuổi thơ em, hay tuổi thơ anh vẫn sáng ngời cả một màu kí ức. Dẫu hàng ngày còng lưng trên gót xe mà gõ đầu con trẻ. Rồi cả anh, rồi cả em, cả những ai kia nữa lại cố tìm kiếm đuổi bắt bóng hình mình mãi. Chiếc đồng hồ đánh nhịp túc tắc. Quay đều cho đủ một vòng người, một vòng đời khát khao…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét