Con đường Lê Lợi vàng hoa điệp, tím cả mấy nhành bằng lăng chớm nở. Sông Hương cũng tràn nắng gió, mây trời thênh thang. Em tung tăng giữa phố, áo dài phê phết quắt quay một nỗi nhớ chiêu ê. Những gánh hàng rong mùa bắp tong tả đi hòai tiếng rao ngọt lịm của mấy O, mấy mệ : “ai bắp khôn?” thấy thương thương nhớ nhớ lạ kì… Ngày ấy, cũng lang thang quanh vài góc phố, dừng lại bên lề mua lấy dăm quả thơm nồng, nóng hổi…
Ngược dòng người, em ùa ào chạy về bên khoảng sân trường và một cánh cổng luôn rộng mở chào đón. Thấy những đám cỏ cây vẫn còn chúc chen giữa muôn ngàn hoa lá, sắc màu cứ loang loáng, hiền hoà lấp lánh một màu chiều của tháng ba. Quanh quất đó có một vài quả bóng tròn tròn lăn tăn dưới chân lũ đầu xanh, tóc nâu nâu đen, cười mong manh như nắng xanh màu tươi trẻ hồn nhiên. Gió cũng hát ca mấy điệu ru buồn cho em, cho anh, cho bạn, cho cả những con người thầm lặng, tóc ngả màu muối tiêu. Ngày mai, ngày mốt,… ngày cuối cùng còn lại gì ngoài một tiếng nấc nhớ nhung tiếc nuối…
Ngược dòng người, em ùa ào chạy về bên khoảng sân trường và một cánh cổng luôn rộng mở chào đón. Thấy những đám cỏ cây vẫn còn chúc chen giữa muôn ngàn hoa lá, sắc màu cứ loang loáng, hiền hoà lấp lánh một màu chiều của tháng ba. Quanh quất đó có một vài quả bóng tròn tròn lăn tăn dưới chân lũ đầu xanh, tóc nâu nâu đen, cười mong manh như nắng xanh màu tươi trẻ hồn nhiên. Gió cũng hát ca mấy điệu ru buồn cho em, cho anh, cho bạn, cho cả những con người thầm lặng, tóc ngả màu muối tiêu. Ngày mai, ngày mốt,… ngày cuối cùng còn lại gì ngoài một tiếng nấc nhớ nhung tiếc nuối…
Sân trường vẫn thế, vắng ngẩn vắng ngơ những tà áo dài đủ sắc rung rinh hai bím tóc thả gió trêu mây khi chiều buông dài thêm trên chiếc ghế đá chỉ có hai người…
Cái đám sinh viên khoa Văn lãng đãng đến lạ. Thỉnh thoảng lại vài nàng lúng liếng má thắm môi hồng lượn lờ quanh những gốc tương tư nhặt nhạnh vài ba hạt bé xíu xiu có màu đỏ chót hình trái tim ấy. Thôi thì đủ tài, đủ khéo. Các nàng cứ “pha pha chế chế” chúng thành những thức quà lưu niệm đáng yêu để tặng bạn tặng bè. Hoặc là một khung ảnh, hoặc là một lọ thuỷ tinh chứa đầy hạt tương tư đặt lên kệ sách cũng làm cho góc giường nơi kí túc xá bỗng trở nên lộng lẫy, xinh xắn lắm rồi.
Tháng ba đã về đấy ư?… Nhưng, vội gì … hẵng còn say sưa đàn ca, vui vầy với đám bạn tương thân tương ái nữa. Đời sinh viên có bấy nhiêu, sống cho hết mình với nhịp điệu này thêm nữa; rồi lại luống cuống, giật mình thấy lửa thắp đầy trên cây Phượng trước sân trường. Cũng có kẻ ngày hai bữa cơm quán, tối về “lai rai” mấy cuốc gia sư chỉ đủ tiền thuê nhà trọ. Nhưng, tháng rộng năm dài, dẫu thế vẫn có lúc ai ai cũng bất chợt giật mình ngoái đầu nhìn lại: " tháng tư bung xoè cái màu nắng rát da, rám thịt của xứ Huế ngày mộng, đêm mơ màng mắt đọng hạt sương trời”…
Lại lóc cóc chiếc xe sắt hai bánh sờn nát, cũng đã cày mòn những con đường của Huế hay mỗi bận đến trường, và long nhong làm vài cua dạy thêm, cho những khoảng trời kí ức ấy, cuộc đời ấy xanh mãi trong nỗi nhớ thân thương…
Hết cái nắng tháng tư, những ô bàn cờ vuông vuông màu xám trắng bê tông lại khoác lên mình chiếc áo lông điệu đà tựa hồ tấm thảm nhung dệt màu chót đỏ óng ánh dát chút ít màu nắng chiều hoe hoe vàng. Cũng đã râm ran vài ba tiếng ve sầu trên cành cao nức nở. Bạn lại dắt tay tôi đi qua những con đường có vách tường đêm in bóng hình hai đứa khi cầu Trường Tiền vừa kịp sáng đèn nhấp nháy bên sông.
Dăm ba cái tháng tư, tháng năm; rồi lại dăm ba cái ngày hè nắng nôi rát bỏng đầy khát vọng, dăm ba cái mùa thi tất bật trôi qua, đã trở thành cô giáo thực thụ đứng trên bục giảng như ngày xưa từng ước từng ao…
Em bỗng mím chặt đôi môi, kiếm tìm từng giọt mặn chát yêu thương: “mới ngày nào còn tung tăng, ngập ngừng nơi cổng trường, cửa lớp, ngác ngơ như chú chim sâu non”… Và cả mới cho những ngày cuối khóa, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn vào góc bàn hay sân trường đã tắt nắng lại nghe đăng đắng mỗi dòng nước mắt khẽ khàng đi qua, khẽ khàng giấu diếm vào khóm lá, hàng cây…
Qua rồi, phải không cái kẹo tơ non màu xanh thắm? Ai bận rộn áo cơm? Ai bộn bề sách vở? Ai quên quên nhớ nhớ sao chẳng khỏi thoáng chốc giật mình thấy lòng sửng sốt, bàng hoàng vì một màu đỏ, hay sắc nắng vàng ươm, của mắt cười lúng liếng trang thơ tình e ấp chớm nụ tuổi hăm chưa tròn…
Ngoảnh đầu xanh, ngoái mắt nhìn lại đã thấy tóc thầy lốm đốm hoa râm, đuôi mắt cô thêm vài ba vết chân chim mờ trăng trắng. Có khi nào nhớ nhung khôn tả, có khi nào thèm những phút giây cuồng say hay lãng đãng trong tiếng cười-tiếng hát… Và có khi nào… cho đến khi nào… em lặng lẽ nắm tay con thơ bé bỏng, đứng bên kia đường chỉ cho con thấy : "Trường mẹ đấy, lớp mẹ đấy ngày xưa!…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét