Con bé quấn vội mái tóc thành một chùm mây be bé rồi nhấc gót khe khẽ ra khỏi nhà. Nắng chiều tháng tư giờ biến thành những cơn mưa bất chợt. Mưa ru cho đôi mắt màu tơ non càng thêm xanh biếc với bầu trời...
Thả bộ một đoạn trên con đường trải đầy phượng đỏ. Sắc màu của Huế cũng thênh thang quá. Mới vừa độ tháng chín. Lá còn rơi vàng cả ngõ nhà cô. Ấy vậy mà, tự bao giờ, cô chẳng nhìn thấy đám lá vàng kia nữa. Chỉ quấn quýt dưới đôi chân cô là những cánh phượng màu nắng đổ hây hây như cặp má hồng thiếu phụ khi mùa đông đến. Lại một mùa thi nữa sắp qua đi. Cô sợ, mỗi lần nhấc chân trên những bậc thềm trải đầy sắc đỏ. Lớp cũ, trường xưa giờ vẫn văng vẳng tiếng giảng bài của tháng ngày áo trắng, xen lẫn trong dàn ve sầu mùa hạ. Đám học trò nhỏ, mắt ngơ ngác thi thoảng lén liếc nhìn ra ngoài cửa lớp. Có vài áng mây trôi lững lờ thành chùm mơ màu mận chín. Đi qua một mùa hạ, dẫu mắt hoe đỏ vì luyến tiếc nhớ thương, vẫn thấy mình thẩn thờ tiếc nuối...
Huế bàng bạc tím trong màu bằng lăng mỗi đêm về, đầy háo hức. Cô lại quẩn quanh với tay hái những giọt sương rơi long lanh còn đọng lại trên đọt lá. Cầu Tràng Tiền, cũng tím thẫm soi bóng xuống mặt sông. Cô nhớ, miền đất đỏ bazan hình như chỉ có mùa hạ vàng hoa điệp. Sao quá nhiều khát khao trên mắt cười lúng liếng. Sao quá nhiều nỗi đam mê của sức trẻ căng tràn nhựa sống...
Ngày mai, nắng sẽ tràn lối ngập những con đường lăn tròn vòng bánh xe chở đầy màu hoa phượng. Biết bao cô cậu học trò kiếm tìm cánh bướm nhỏ ép vội trong trang vở. Đường về tím gắt mỗi chiều nghe gió thổi bên triền sông vắng. Cô thảng thốt: Áo trắng không còn đi về bên những ngày tháng tư. Tuổi thơ là một giấc ngủ khá êm đềm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét