Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

19/5/10

Học trò cuối cấp



Nắng tháng năm nhập nhòe trong màu mắt biếc của đám học trò mỗi ngày đến lớp. Hình như không để học, không để lắng nghe những lời thầy cô giảng, không để chăm chú nắn nót qua từng nét chữ ô li trên trang vở nữa. Mỗi khoảnh khắc qua đi là những cái nhìn nuối tiếc yêu thương…
 Sao lúc này, mọi thứ đều trở nên ấm áp thế. Chẳng có giận hờn, chẳng còn ganh ghét. Chỉ là nỗi nhớ chưa gọi thành tên đã vội vàng khắc khoải trong tim. Này thì gốc phượng già, này thì cây bàng tán rộng, này thì những búp non mỗi độ xuân về của cây bằng lăng tím ngắt cuối sân trường. Ấy thế, khi chơm chớm cái nắng tháng tư vừa hết, đã thấy mưa nhòe trong sâu thẳm của tuổi học trò sắp thành kí ức. Ồ, chẳng là mưa ngâu cuối mùa, hay cơn mưa bất chợt mùa hè nữa. Nước mắt hoen hoen bờ mi cả cậu chàng thường ngày nghịch ngợm tếu táo nhất lớp. Nước mắt cô nàng cá sấu giờ bỗng hóa thành những đám mây có mấy lời ca tiếng hát ngọt ngào đang lan tỏa khắp sân trường mỗi giờ ra chơi….

Buổi lễ ra trường có nước mắt học trò rơi, buổi cuối chia li có đám mây xanh xanh vội ghé ngang bầu trời. Và mỗi góc lớp có một đôi chim nhỏ, đang kiếm tìm vài vết khắc chạm trên mặt bàn ngày ngày đến lớp.
 Có những thứ khi đã vội vàng vụt qua trong tíc tắc, người ta mới hiểu nó thật giá trị biết chừng nào. Ngày ngày đi qua con đường vàng nắng lá. Học trò cuối cấp bất chợt giật mình nao nao trong dạ. Ngày xưa, một thời tung tăng áo trắng. Ngày xưa, ta đã ép lấy cánh phượng hồng vào trang vở lem nhem màu mực tím tinh khôi…
Thương tặng tuổi học trò, một thời đã đi qua trong tâm hồn ai đó ngày xưa...

3 nhận xét:

  1. Bài viết yêu quá Chip.
    Là chị Lana nè. Chào nha. Mến.

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Thank chị Lana. Em viết toàn những thứ chipchip không thôi chị nhỉ? Thật, chẳng muốn lớn tẹo nào hết...

    Trả lờiXóa