Khi chiều vội đi qua, tôi thích màu nắng hoe hoe lấm lem những cọng khói bất chợt tan bay trong mây trời. Khói không cay xè mắt như bếp lửa tro trấu của mẹ. Khói chỉ tựa hồ như một giấc mơ thuở ấu thơ tôi thong dong ngoài đồng quê khát mưa ngày mùa...
Tôi chẳng còn bé nữa. Đi hoài giữa những con đường tưởng chừng quen thuộc. Sao vẫn loang loang nỗi nhớ mẹ hiền xa. Hóa ra, nơi này chỉ có mấy cọng khói chiều ngơ ngác của đất khách quê người. Nắng tháng năm mơ ngày về được nhìn thấy mẹ hiền tựa cửa ngóng chờ. Nắng tháng sáu, mơ được thông thênh chạy nhảy ngoài đồng vừa mới gặt xong vẫn còn trơ gốc rạ. Mỗi mùa về, mỗi khi chiều quê long lanh màu nắng, tôi lại nghe mùi khói thơm nồng hăng hắc thương thương lạ. Nhớ. Ngày xưa. Nhớ. Mấy đứa bạn giờ chắc đã con bồng con bế. Tuổi thơ chỉ còn là cánh diều bay trong nỗi nhớ mỗi khi chiều về, mỗi khi thấy nắng loang nhẹ giữa đám khói đồng nghi ngút.
Tôi đã lớn. Tháng ngày trôi vô chừng đến rộn rã cả đôi chân. Tôi vẫn cứ thông thênh với mây trời sông nước, với những thứ mang dáng hình của cuộc sống tấp nập, vồn vã. Tôi biết thế nào là nỗi nhọc nhằn cơm áo xa xưa mẹ cha thường nhắc nhở... Thương đến ứa nước mắt, mỗi khi chiều về. Thương đến nghẹn lòng khi tưởng tượng nỗi chờ mong, khi thấy mẹ khóc khi tiễn bước con đi. Những cánh chim trời, tìm kiếm cho mình lí tưởng quá xa vời...
Bỗng thấy mình bé lai. Bỗng thấy mình cũng còn lon ton theo mẹ ra ngoài chợ nhỏ vòi ít tấm quà tấm bánh. Và, bỗng thấy những đám trẻ chăn trâu đang bứt mấy ngọn lúa đòng đòng mới lên non còn ủ trong cọng lá xanh rờn đang say sưa cắn từng đọt một. Ngọt lịm. mát rượi như tuổi thơ xa lắc...
Thương chiều quê ngả nắng. Thương đôi mắt mẹ hiền. Thương những cánh diều đang bay lẫn trong màu khói lam chiều...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét