Những thanh âm - giai điệu lăn tăn như một ánh nắng lung linh ấm áp tận nơi nào đó mà tôi đang cảm nhận cho một ngày mới. Sự lạnh lùng - bướng bỉnh cố hữu không thể tồn tại khi mặt trời chào đón tôi bằng tiếng chuông điện thoại và bản giao hưởng ấy. Xa lắm cái tuổi con nít. Xa lắm những tháng ngày trôi...
Những ngôi sao buổi sớm trong veo như tiếng nhạc. Tôi đang mơ. Tuổi thơ, những cánh diều, bầu trời hanh hao cái nắng mùa hè. Tôi mơ những giấc mơ lam lũ, có ánh mắt khát thèm chiếc kẹo ngọt. Có tiếng cười của bạn, có tiếng cười của tôi và cả những đứa em thơ mặt mũi còn lem luốc bùn đất ngày xưa. Yêu thương sao dịu dàng, trầm lắng quá đỗi. Tôi đi tìm nỗi niềm kí ức. Tôi đi tìm những giấc mơ tươi mới như màu xanh lá cây của chiếc ô lá chuối che chung khi mưa về cuối xóm. Lắng nghe bản giao hưởng nhẹ nhàng, chân tôi bước theo những ánh nắng. Ngày xưa...
Paul Mauriat - ngọt ngào như dòng suối của Tây Nguyên, dịu dàng như bạn tôi ngày nào. Có thể tôi đã từng vô tình cho tháng năm, bởi sự bướng bỉnh ngang tàng. Nhưng, trái tim tôi, cuộc sống của tôi luôn ngập tràn tình yêu thương - bao dung thay cho quá khứ, cho kí ức ngày nào đã không trọn vẹn nụ cười của tuổi con nít con nôi ngốc xít. Tôi đem khúc giao hưởng ngọt ngào này tặng cho cuộc đời, tặng cho những người bạn nơi nào đó ở bốn phương trời xa tít tắp. Và hạnh phúc, chỉ là sự giản đơn đến không ngờ, khi tôi hay ai đó nhìn thấy được, nghe thấy được, cảm nhận được âm thanh cuộc sống nằm trong những tiết tấu nhịp nhàng - yêu thương này...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét