Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

10/7/10

Tha thứ...


Cái cụm từ kia đôi khi thấy nó quá đơn giản mà suy ngẫm mãi cũng chẳng hiểu nổi được mấy mươi phần trăm.
Có một thằng nhóc nhắn cho tôi cái tin: "Chị ơi, mình làm sao để biết cách tha thứ?...". Nó hỏi khó thế. Tha thứ cho cái gì? cho một người nào đó, cho một quá khứ nào đó, hay cho những tháng năm xa xưa đã từng làm chính mình đau đớn? Trả lời làm sao được, khi chính tôi đôi lúc cũng bị rơi vào trạng thái gọi là "không bình an" ấy...Thôi kệ, cứ để cho nó tự tìm thấy câu trả lời. Ấy vậy, khi phát hiện ra rằng, mình còn những cảm xúc, những ủy mị của trái tim mềm yếu. Tôi lại lăng đi hết những kí ức đớn đau, rồi mỉm cười. Phải chăng lúc ấy tôi đã biết cách tha thứ?

Cái gọi là tình thương, nghĩ hoài mới thấy nó rộng lớn quá chừng. Nói với thằng bạn: Mày thử đặt nó ra ngoài dấu ngoặc xem sao. Còn tình yêu thì cho nó vào trong ngoặc. Khi đó, tình thương sẽ lớn hơn. Có thể nhân rộng, có thể viết thật nhiều hai chữ ấy mà không cần phải đắn đo bởi dấu ngoặc của tình yêu. Và cũng khi đó, bạn bắt đầu biết tha thứ...

 Rồi, một ngày tôi nghe nhỏ bạn thủ thỉ: "mày ơi, đừng thù hằn chi cho tội nghiệp..."Thôi, lại rớt rơi thương xót. Tha thứ nhé. Ừ, xa lắm rồi... chỉ là những con đường không thể sóng đôi. Tôi cười. Thấy lòng mình bao dung hơn. Thấy nhẹ nhõm quá chừng chừng. Đó có phải là tha thứ?...

Có lẽ, thằng nhóc nọ đọc được bài viết này sẽ hiểu câu trả lời của chị nó. Chỉ có một câu học thuộc của ai đó: "hãy yêu anh ít đi và hiểu anh nhiều hơn"...Liệu có ai vận dụng câu này không nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét