Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

15/7/10

Mong manh...

Chiếc cốc thủy tinh dễ vỡ, nếu chúng ta không cẩn thận khi cầm nắm. Một tình yêu dễ tan, nếu chúng ta không cho nó một sự giữ gìn vun đắp. Hay đơn giản bất chợt ta bắt gặp một hình ảnh nào đó trên đường, thoáng qua làm ta nghĩ ngợi. Sự yếu đuối, mỏng manh...

Cuộc sống phải chăng cũng thế. Nhớ những tháng ngày, còn rong ruổi với những nghĩ suy hết sức đơn điệu về cái tôi của mình. Giờ thấy ích kỉ. Đôi khi có lặp lại. Nhưng, đã mạnh mẽ hơn khi bất chợt nhìn thấy bên đời còn quá nhiều những điều không chỉ dành riêng ta. Thế giới rộng lớn, nhưng con người thì nhỏ bé vô cùng. Chỉ giống như một chú kiến con lầm lũi. Chẳng biết, may mắn hay rủi ro sẽ đến khi nào. Thôi, ta lăng đi những bé bỏng của "tôi", để có thể nhận thấy giá trị cuộc sống.

Cũng như chiếc cốc thủy tinh, đời người mong manh. Sống chết cũng mong manh, gần nhau trong gang tấc. Có bao nhiêu thời gian để người ta được sống, được cảm nhận thế giới, được nhìn thấy mặt trời, được tung tăng hát ca, được khóc la, được là con người?... Thật khó trả lời. Nhưng, bỗng một hôm ta đi qua một đám ma nào đó. Hay chứng kiến sự ra đi của những người hàng xóm xung quanh ta. Một đứa trẻ học cấp ba, hàng ngày vẫn ra trước ngõ nhà mình đá bóng với chúng bạn. Giờ đang nằm chờ đợi một sự ra đi với căn bệnh ung thư. Một người đàn ông chưa đi hết sáu mươi năm cuộc đời, vừa mới ung dung ngồi uống trà ở cái tuổi ngũ tuần với hàng xóm đêm qua, bây giờ lại nằm trong một chiếc quan tài, đợi ngày về với đất...

Có lẽ ít ai nghĩ tới điều đó khi họ đang sống, đang hưởng thụ. Thậm chí có kẻ còn ngu muội, khi bi quan với một điều gì đó, chẳng hạn một sự thất bại tạm thời, giải pháp mà họ nghĩ tới là quẳng bản thân mình đi, hủy hoại bản thân mình. Hay nói rõ ràng hơn là tìm đến cái chết. Quay nhìn lại bao nhiêu người đã ra đi vì bất hạnh của bệnh tật, vì sự rủi ro trong cuộc sống, có ai nghĩ được: Sự sống của con người sao quá mỏng manh? Làm gì, hành động như thế nào để ta có được cái giá trị của một kiếp làm người? Không phải là sự bi quan, không phải là những suy nghĩ lệch lạc, cũng chưa phải là sự hưởng thụ của riêng bản thân mà quên đi kẻ khác. Chỉ biết sẻ chia vài điều để có lúc nào đó ta nhận ra cuộc sống này luôn quá mong manh. Ta có nên yêu thương nhiều hơn, bao dung, rộng lượng nhiều hơn, hát ca nhiều hơn với con người, với cuộc đời này chăng? Để biết rằng: Sống không hề đơn giản....

Hãy làm những gì chúng ta đang dự định, hãy hành động bằng cả trái tim và tình yêu thương của mình. Khi ta sống ý nghĩa, phải chăng là khi ta biết nâng niu giá trị của nó bằng cách sẻ chia nhiều hơn nữa với cuộc đời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét