Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

24/6/10

Xênh xang cao nguyên


Những cơn mưa nặng hạt rơi rả rích, thở than cùng với mây trời, những ngọn núi màu trắng bạc lấp loáng che phủ cả ánh mắt dõi theo xa xăm trong màn nước…Người quay vê bên phố núi xênh xang. Thấy con đường bỗng dài hơn vạn dặm.
Lẽ sống ở nhân trần này khi kịp nhìn nhận ra thì cảm tưởng mình đang mắc nợ cuộc đời đã quá nhiều. Trả vay, vay trả, có cố hết kiếp vẫn không xong được. Sống còn khó gấp trăm lần chết đi. Lúc ấy mới biết mình sinh ra đâu giản đơn chỉ để sống, để ăn, để ngủ không thôi. Sống làm sao, khi từ giã nó mình còn có thể mỉm cười thỏa nguyện, thỏa chí tang bồng. Sống làm sao, để nhìn thấy dẫu ít ỏi thôi những dư vị của đời thường, của những khoảnh khắc yêu thương nơi mảnh trần ngắn ngủi này… 
  
Xe vẫn cứ đều đều lăn bánh, có phần gấp gáp hơn như chạy đua cùng với những giọt nước lung linh đùa vờn, quét lên mặt người, táp cả vào da thịt thấm sâu trong áo lạnh buốt…Chỉ còn dăm giờ đồng hồ nữa thôi, người đã có thể chiêm ngưỡng cái mảnh đất đầy bụi đỏ và gió này. Khí ở Tây Nguyên khác quá, có đi thật xa cũng dễ dàng nhận ra cái mùi vị của nó lúc quay trở về. Một chút ít cảm giác lành lạnh của cơn mưa đầu tháng bảy, một chút ít gió thốc vào da mặt, thế là có tình rồi…Cái tình của người đi xa, cái tình của kẻ đã gắn bó mảnh linh hồn đơn độc trong cả nỗi buồn lẫn nước mắt hay nụ cười. Đó là những ký ức mà dẫu người ta không cảm được khi đang sống, thì cũng có thể thấu nhận nó khi xa cách. Mỗi nơi có một phong vị, một cách thưởng thức khí trời riêng, không thể lẫn đi đâu được. Mùa này, người Tây Nguyên chỉ có mỗi cái thú là được ngồi bên bếp lửa quây tròn ngay gian giữa nhà sàn để nhìn những bóng khói thơm phức từ chiếc nồi gang lớn tỏa lên. Hơi của bắp ngô luộc, kể cả ngô nướng còn tươi cứ nổ lách bách dưới than hồng. Trẻ con trong buôn làng cũng chỉ giản dị, lem luốc chẳng cầu kỳ quần áo, cứ phong phanh giữa cái lạnh miền sơn cước mà tung tăng cười nói, lùa tay vào lửa khều từng quả ngô nếp, hạt chín vàng ươm đều đặn, rồi hồn nhiên như thuở hồng hoang. Họ, những con người của núi rừng, của tiếng chim kơtia thong thả hót mỗi mùa nương rẫy, rộn rã cồng chiêng mỗi mùa lễ hội vẫn sống đều đều, giản dị như những con thoi vàng cổ tích. Có lẽ những cảm giác này, người ở miền khác khó mà thưởng, mà nhận, mà nhìn thấy được lắm. Dẫu thèm thuồng hương vị của ngô luộc hay ngô nướng thì cũng chỉ chạy ngay ra đường đến những quầy hàng rong…
Người ở xa, lâu ngày chẳng phải thèm bắp ngô mà thực muốn quay về. Cái lý của họ là thích ngồi quanh bếp lửa nồng sáng trong vị khói thơm lừng, là cái thú được thò tay vào nồi ngô đang nóng đã gần chín, mà chẳng cần đợi nhấc xuống. Quả, đó mới là cách thưởng thức thú vị nhất, ngon nhất. Ngồm ngoàm vừa xuýt xoa thổi phù phù, vừa cắn vào những hạt bắp dẻo căng tròn thôi là cũng đã có nhiều điều để họ nhớ, họ thương lắm rồi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét