Anh đang lên lớp. Lũ học trò làm bài. Viết về hoa đấy. Mấy tên hỏi thầy thế này: Phượng có thơm không? Chuối màu vàng mơ phải vậy, có thơm không ạ? Nhiều tên thông minh ra phết! Ặc!
Ngồi ở trên bàn cũng hí hoáy mấy dòng cho em. Chả biết được, vì sao anh lại thế. Mà có lẽ cũng không cần phải băn khoăn làm chi, phải vậy? Trông bọn học trò vất vưởng đánh đố câu chữ, thấy "tội" quá trời. Học và làm văn cũng có dễ dàng chi đâu. À, thỉnh thoảng còn phải gờm mặt lên, cầm sách (chọn quyển mỏng thôi) đi đi lại lại quát tháo! bọn này khó dạy quá trời. Không biết dạo xưa em, và anh có thế?
À, anh nhận ra là chữ của em (hay anh) ngày càng giống anh, (hay em?!). Khổ thật, sao lại vậy? Lại "tại sao"?!
Gặp, rồi xa, rồi đợi, rồi chờ. Phải chăng, trong em lúc nào cũng vang lên một lời tự vấn, một câu hỏi về thân phận đời mình. Em sinh ra đời làm chi, để chỉ nhận - đón - trả - vay bao lẽ tình đời, để khổ sở vấn vương chia bôi tháng ngày đằng đẳng! Câu hỏi số phận có khi nào nhọc nhằn vai em như lúc này? Anh cảm thấy thế. Và, có lẽ đó cũng là một câu trả lời chăng?
Anh viết mấy dòng này, có lẽ, cũng chẳng để nói những điều nào đó. Em biết anh cảm thấy thế nào, anh nghĩ gì?! Nó chỉ cho em thấy, rằng anh luôn luôn muốn được sống thật hoạt năng, luôn luôn cần được chia sẻ, cảm thông và thấu hiểu.
Anh vừa phải buông bút để "đập" học trò! khổ quá! Hết một tiết rồi mà mấy tên vẫn không sao viết được hết một tờ, trong khi anh yêu cầu "những" 4 trang, trong 90 phút luôn! Nhớ cái bữa đi dạy ở Quốc Học mà thấy xa xót!
Được yêu, được khổ, được buồn.. Và thấy lòng mình hớn hở rộng rãi. Trái tim lúc nào cũng muốn ca vang. Để tỏ bày nỗi niềm của nó.
À, 4 năm...4 năm cỏ dại hoang vu. Em đang ở nơi nào thế, ở phía sau anh hay sao? Em bảo anh đi, em sẽ là ai, sẽ làm những gì để 4 năm trời ấy anh và em, phía bờ xa cách hận, tủi hờn thương nhớ?! em sẽ là ai nữa nhỉ nếu ta nhận ra nhau sớm hơn?
Đôi khi, anh cũng rất bất cần, rất khó chịu đến khó thở? Lúc này, anh tự hỏi mình đang dành cho em một lòng mến yêu thế nào? Trời ạ! Tình yêu vẫn luôn đổi sắc thay màu đấy thôi ạ! Em bảo anh phải làm sao giờ, nếu như anh đang được ở gần em hơn hết. Hay em ưa sự cách xa? ha ha...?!!
Khi chỉ còn hai bộ xương, người ta sống và sẽ chết với nhau trong tình nghĩa. Mà, không có thứ tình rất người, rất đời ấy, họ có còn muốn ở bên nhau?
Anh nghĩ, mình không cần phải minh chứng hay tự vấn điệu mến tình si của mình làm chi nữa. Sẽ là một dĩa thịt sốt cà chua với mấy lát dưa và một tô canh hến! Mà, thêm 2 li rượu nho thì nhất rùi. Vẫn phải báng bổ cái câu:" tình chỉ đẹp khi còn dang dở"...
Anh muốn cùng em sống cuộc đời bằng hai. Đừng cho rằng anh quá lãng đãng nhé. Cơm, áo, gạo tiền vẫn luôn là nỗi khổ muôn đời, cả anh và em cùng biết. Hãy để đôi vai em được anh chở che. Hãy để cho vòng tay anh được thoa dịu bao nỗi buồn vui cuộc đời trên lồng ngực luôn yếu ớt của em. Anh chẳng phải chàng hoàng tử ngời ngời, nhưng anh có một trái tim và khao khát. Hãy thứ tha cho tháng năm qua, anh neo đậu nơi những bến bờ xa lạ...
Nếu cứ vất vưởng thế này chắc anh sẽ chết mất. Sao khùng điên vậy, sao vậy hở em? Cuộc đời hoang vu trốn chạy. Rừng sâu ngựa vằn xin gìn giữ bước chân em...
Hãy để anh ồn ào nói với em về tình yêu của mình một đời này...
Love xxx
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét