Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

28/6/10

Share...


Một buổi sáng đẹp trời, nắng long lanh trong mắt. Nghe những âm thanh cuộc sống nhảy nhót. Ta cũng ca vang. Cũng hào hứng hát với mây trời. Nụ cười xinh, hồn nhiên...Bên ngoài kia, ta đã dần lăng đi những thứ xưa cũ. 
Một buổi sáng đẹp trời. Ta thấy bạn từ trong đáy mắt. Sóng sánh chiếc áo xoa rê ta bước giữa thánh đường. Ước mơ thuở bé, ngày nào còn mộng mơ những khoảnh khắc ấy. Những người bạn yêu thương đi theo sau. Nụ cười ta bẽn lẽn, khạo khờ chẳng phải cô nhóc tinh nghịch ngày xưa, đã từng bướng bỉnh trước bao người...


 Một buổi sáng thứ bảy. Khi tiếng chuông giáo đường và lời chúc phúc cất cao trong tiếng hát. Ta thấy ta đang bay giữa mông mênh đất trời. Thật xa, thật cao. Chiếc nhẫn nơi ngón tay trái, có mặt trăng, mặt trời, ngôi sao... Vũ trụ nhỏ bé. Vũ trụ yêu thương. Ta bỗng thấy mình vẫn còn bao dung nhiều lắm với trái tim mình. Không lăng đi những cảm xúc, không lăng đi cái còn cao cả hơn trên đời. Tình thương - đôi khi lớn hơn tình yêu. Ta có thể không chỉ dành riêng bạn ấy mà cho cả kiếp người, cho những người bạn từ nam chí bắc đang dõi nhìn theo ta phía dưới...

Khúc hát Lullaby không thể vơi đi nỗi đớn đau kí ức tuổi thơ. Nhưng, ta biết khi share đi những điều này, ta vẫn thấy cuộc đời dành cho ta rất nhiều niềm vui và hạnh phúc. Những người bạn đáng yêu, những xưa cũ vẫn dành cho ta - một con bé khờ khạo ngốc nghếch góc riêng nào đó. Ta biết. Ta hiểu. Và ta cầu chúc cho hạnh phúc của họ. Ta thứ tha cho tháng năm sẽ chỉ là kí ức... để sống trọn vẹn với tương lai...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét