Một buổi sáng đẹp trời, nắng long lanh trong mắt. Nghe những âm thanh cuộc sống nhảy nhót. Ta cũng ca vang. Cũng hào hứng hát với mây trời. Nụ cười xinh, hồn nhiên...Bên ngoài kia, ta đã dần lăng đi những thứ xưa cũ.
Một buổi sáng đẹp trời. Ta thấy bạn từ trong đáy mắt. Sóng sánh chiếc áo xoa rê ta bước giữa thánh đường. Ước mơ thuở bé, ngày nào còn mộng mơ những khoảnh khắc ấy. Những người bạn yêu thương đi theo sau. Nụ cười ta bẽn lẽn, khạo khờ chẳng phải cô nhóc tinh nghịch ngày xưa, đã từng bướng bỉnh trước bao người...
Một buổi sáng thứ bảy. Khi tiếng chuông giáo đường và lời chúc phúc cất cao trong tiếng hát. Ta thấy ta đang bay giữa mông mênh đất trời. Thật xa, thật cao. Chiếc nhẫn nơi ngón tay trái, có mặt trăng, mặt trời, ngôi sao... Vũ trụ nhỏ bé. Vũ trụ yêu thương. Ta bỗng thấy mình vẫn còn bao dung nhiều lắm với trái tim mình. Không lăng đi những cảm xúc, không lăng đi cái còn cao cả hơn trên đời. Tình thương - đôi khi lớn hơn tình yêu. Ta có thể không chỉ dành riêng bạn ấy mà cho cả kiếp người, cho những người bạn từ nam chí bắc đang dõi nhìn theo ta phía dưới...
Khúc hát Lullaby không thể vơi đi nỗi đớn đau kí ức tuổi thơ. Nhưng, ta biết khi share đi những điều này, ta vẫn thấy cuộc đời dành cho ta rất nhiều niềm vui và hạnh phúc. Những người bạn đáng yêu, những xưa cũ vẫn dành cho ta - một con bé khờ khạo ngốc nghếch góc riêng nào đó. Ta biết. Ta hiểu. Và ta cầu chúc cho hạnh phúc của họ. Ta thứ tha cho tháng năm sẽ chỉ là kí ức... để sống trọn vẹn với tương lai...
Những cơn mưa nặng hạt rơi rả rích, thở than cùng với mây trời, những ngọn núi màu trắng bạc lấp loáng che phủ cả ánh mắt dõi theo xa xăm trong màn nước…Người quay vê bên phố núi xênh xang. Thấy con đường bỗng dài hơn vạn dặm.
Lẽ sống ở nhân trần này khi kịp nhìn nhận ra thì cảm tưởng mình đang mắc nợ cuộc đời đã quá nhiều. Trả vay, vay trả, có cố hết kiếp vẫn không xong được. Sống còn khó gấp trăm lần chết đi. Lúc ấy mới biết mình sinh ra đâu giản đơn chỉ để sống, để ăn, để ngủ không thôi. Sống làm sao, khi từ giã nó mình còn có thể mỉm cười thỏa nguyện, thỏa chí tang bồng. Sống làm sao, để nhìn thấy dẫu ít ỏi thôi những dư vị của đời thường, của những khoảnh khắc yêu thương nơi mảnh trần ngắn ngủi này…
Xe vẫn cứ đều đều lăn bánh, có phần gấp gáp hơn như chạy đua cùng với những giọt nước lung linh đùa vờn, quét lên mặt người, táp cả vào da thịt thấm sâu trong áo lạnh buốt…Chỉ còn dăm giờ đồng hồ nữa thôi, người đã có thể chiêm ngưỡng cái mảnh đất đầy bụi đỏ và gió này. Khí ở Tây Nguyên khác quá, có đi thật xa cũng dễ dàng nhận ra cái mùi vị của nó lúc quay trở về. Một chút ít cảm giác lành lạnh của cơn mưa đầu tháng bảy, một chút ít gió thốc vào da mặt, thế là có tình rồi…Cái tình của người đi xa, cái tình của kẻ đã gắn bó mảnh linh hồn đơn độc trong cả nỗi buồn lẫn nước mắt hay nụ cười. Đó là những ký ức mà dẫu người ta không cảm được khi đang sống, thì cũng có thể thấu nhận nó khi xa cách. Mỗi nơi có một phong vị, một cách thưởng thức khí trời riêng, không thể lẫn đi đâu được. Mùa này, người Tây Nguyên chỉ có mỗi cái thú là được ngồi bên bếp lửa quây tròn ngay gian giữa nhà sàn để nhìn những bóng khói thơm phức từ chiếc nồi gang lớn tỏa lên. Hơi của bắp ngô luộc, kể cả ngô nướng còn tươi cứ nổ lách bách dưới than hồng. Trẻ con trong buôn làng cũng chỉ giản dị, lem luốc chẳng cầu kỳ quần áo, cứ phong phanh giữa cái lạnh miền sơn cước mà tung tăng cười nói, lùa tay vào lửa khều từng quả ngô nếp, hạt chín vàng ươm đều đặn, rồi hồn nhiên như thuở hồng hoang. Họ, những con người của núi rừng, của tiếng chim kơtia thong thả hót mỗi mùa nương rẫy, rộn rã cồng chiêng mỗi mùa lễ hội vẫn sống đều đều, giản dị như những con thoi vàng cổ tích. Có lẽ những cảm giác này, người ở miền khác khó mà thưởng, mà nhận, mà nhìn thấy được lắm. Dẫu thèm thuồng hương vị của ngô luộc hay ngô nướng thì cũng chỉ chạy ngay ra đường đến những quầy hàng rong…
Người ở xa, lâu ngày chẳng phải thèm bắp ngô mà thực muốn quay về. Cái lý của họ là thích ngồi quanh bếp lửa nồng sáng trong vị khói thơm lừng, là cái thú được thò tay vào nồi ngô đang nóng đã gần chín, mà chẳng cần đợi nhấc xuống. Quả, đó mới là cách thưởng thức thú vị nhất, ngon nhất. Ngồm ngoàm vừa xuýt xoa thổi phù phù, vừa cắn vào những hạt bắp dẻo căng tròn thôi là cũng đã có nhiều điều để họ nhớ, họ thương lắm rồi…
Một đoàn người bay và một thế giới bay… tấp nập, vỗn vã… ồn ào, xô bồ…đến vô hạn tuần hoàn. Đập vào mắt, cười vui… lặng im nghe ngóng. Trôi qua, không nhớ đã thấy những gì? Mờ nhòe,ướt đẫm trong chiều cuối năm, khi cái lạnh tê gắt của mùa đông lướt nhẹ trên da thịt. Ngọt rét…
Đám người tụ năm tụ ba, đông đúc. Tay xoa xoa vào nhau. Sự thích thú giãn nở trên từng nếp cười. Chiếc áo phông ấm áp quấn lấy, ôm trọn cả thân thể họ. Người bán hàng, tay thoăn thoắt đưa đẩy những cái bánh tròn tròn, vuông, hay hình dẹp vàng ruộm, khói bay. Chiều không còn tỏa nắng. Vẫn thấy mơ hồ như mặt trời đang cười với tuyết rơi, hay vài đọt gió heo may…
Rồi chiếc xe đẩy cũng lăn đều bánh trên đường, bất chợt dừng lại ở một vỉa hè nào đó… và những cảnh cũ lại tiếp tục tái hiện trên một góc đường khác, những đám người khác cũng khe khẽ xuýt xoa, gật gù, háo hức… Chắc điểm nhìn của ai đó sẽ thay đổi. Trên thế giới này, có khối kẻ cũng muốn được thưởng thức cảm giác bay.
Bay là gì? Phải chăng là một khái niệm thuộc lĩnh vực khoa học ứng dụng nào đó? Hay là “ những phút đổi thay hiện thực cuộc sống của một số khác”? Rốt cuộc, “bay” hoặc “muốn bay” cũng khá đơn giản. Bằng con mắt, chúng ta có thể bay thật cao, thật xa trong một số ý tưởng của óc não. Ngồi một mình trong bất cứ góc nào cũng đều bay được. Thử ngoái nhìn theo chiếc xe của người đàn bà, tay đều đều đảo bánh mùa đông ấm nóng, rồi những góc đường ngập đầy hơi khói bay, thơm thơm…
Cậu nhóc bé tí teo, áo bông, đôi tay háo hức đón đợi và ánh mắt reo cười, miệng em lấm lem màu dầu chiên tựa chú mèo háu ăn đang ngấu nghiến khi đói. Bên lề đường đối diện, có vài đứa trẻ trạc tuổi cũng hồn nhiên cười nói, tay đang bẻ từng mẩu bánh không đắt tiền lắm đưa vào miệng. Khác ở chỗ, đám trẻ này tay còn lại của chúng đang cố gắng kẹp chiếc bao rách đen xì vào nách. Mặt chúng cũng khá lấm lem Trời chiều, nhập nhòa. Khó có thể phân biệt rõ màu nào ra màu nào. Nếu chẳng nhờ ánh đèn tuýp sáng nơi chiếc xe đẩy bánh. Một ngày dài bay trên các góc đường. Con người ta có nhiều cách để tiếp cận và lưu lại kí ức tuổi thơ. Phải chăng, giữa màn đêm u tịch khi gió lạnh ùa ào đi ngang cửa vần còn đó những mảnh đời bay, phiêu du của đám trẻ?
Bỗng dưng, ta nghe nhọc nhằn nhức nhối nơi đáy mắt. Lòng khe khẽ buốt lạnh. Cái điệp khúc muôn thuở của mưa gió giữa tháng mười một cứ tràn tuôn ngập phố phường. Huế vào đông cũng có ít đợt rét tựa hồ đất Hà thành. Người ta cũng dần dần quen. Lại nói đến thói quen. Cũng lại thêm một thứ cảm quan nữa chăng? Mọi thứ đều là thói quen. Công việc thường nhật, không gian đó, thời gian này…. tất cả đều là quen, như vốn dĩ nó đã tồn tại vậy. Ngày mai và lại tiếp tục một ngày mai,… chúng ta không bay vô trọng lượng. Nhưng, sẽ bay với lực hút của trái đất này. Hài lòng, hoặc không? Vẫn phải bay hàng ngày cùng nắng gió, mưa khuya. Lãng đãng, không… Thẩn thờ đuổi theo bóng nắng, chim trời? không… hết. Những đứa trẻ hồn nhiên dăm ba tuổi còn đang đèo nhau, áo phong phanh giữa đêm. Chúng biết, trời rất lạnh. Và chúng,… rất thèm chiếc bánh chiên vàng thơm trên những chiếc xe đẩy.
Có ai đó dừng lại bên vệ đường. Một đôi bạn trẻ. Và những nụ cười ấm áp. Họ chìa ra bịch bánh cho hai đứa trẻ mặt mũi lấm lem nọ. Chúng nó, ban đầu vẫn còn ngại ngần, ngơ ngác mở to mắt nhìn hai người lạ… Gió có buốt thật. Nhưng sao ấm áp. Khi người ta mở rộng chân trời trong tim cũng là lúc đang bay bổng đến thiên đường…
Thiêng liêng như tình yêu, đẹp như tình yêu,... Thật không dám nói hết những điều bí ẩn của tình yêu trong cuộc đời này. Mỗi người đều có trong tận thẳm sâu những điều đẹp nhất của tháng ngày còn mộng mơ, lãng đãng như cánh diều bay giữa bầu trời. Và cho đến muôn đời, người ta vẫn ngợi ca tình yêu. Có mấy ai trả lời được tình yêu là gì?
Lắng nghe sự đáng yêu trong tâm hồn mỗi lần ta nhắm mắt lại, thấy một khoảng trời đã qua trong kí ức. Dẫu dở dang, dẫu không trọn vẹn, ta vẫn hài lòng vì đã sống hết mình cho những điều đẹp nhất. Ta không day dứt, ta không buồn phiền, ta biết cách thứ tha cho tháng năm xưa và cho cả những kí ức tuổi thơ không tròn trịa. Ta vui khi cuộc đời và những người xung quanh ta, đã từng bên ta nhận được hạnh phúc của riêng mình. Nhận - đón - trả - vay bao lẽ tình xin được hóa thành một niềm vui chung cho mọi người, cho những người bạn thân yêu của ta...
Ta đi qua biết bao nhiêu thăng trầm, ta đi qua bao nhiêu chặng đường muôn tuổi để trưởng thành hơn trong cuộc sống. Ta ngắm những giọt nước mắt trôi qua không có màu mây hồng thấp thoáng. Ta vui với nụ cười tinh nghịch, hồn nhiên từ xưa còn chưa bươn chải với cơm áo - gạo tiền và bao nhiêu tính toan hơn thiệt. Bỗng thấy tình yêu thánh thiện đến vô chừng. Bỗng thấy, trong cuộc đời, còn một thứ tình cũng rất đời nữa: Tình thương-có ngang bằng với tình yêu chăng? Ta đã sống vì chính cái suy nghĩ mới ấy, ta đi trên đôi chân của mình bằng tình thương giữa người với người,... Cốt lõi của hạnh phúc có thể là đây...
Chỉ muốn loăng quăng vài dòng với bạn bè xa gần, với những người thân yêu... Hãy biết đau với nỗi đau của kẻ khác thì ta mới có thể là người giữa thế gian này. Hãy biết sống và yêu thương nhiều hơn nữa...
Thử lắng nghe ca khúc này xem sao nhé. Biết đâu tâm hồn bạn được thảnh thơi chút ít khi cảm nhận được TÌNH YÊU vẫn là thứ trong sáng, linh thiêng dịu dàng nhất giữa cõi đời này....
Anh đang lên lớp. Lũ học trò làm bài. Viết về hoa đấy. Mấy tên hỏi thầy thế này: Phượng có thơm không? Chuối màu vàng mơ phải vậy, có thơm không ạ? Nhiều tên thông minh ra phết! Ặc!
Ngồi ở trên bàn cũng hí hoáy mấy dòng cho em. Chả biết được, vì sao anh lại thế. Mà có lẽ cũng không cần phải băn khoăn làm chi, phải vậy? Trông bọn học trò vất vưởng đánh đố câu chữ, thấy "tội" quá trời. Học và làm văn cũng có dễ dàng chi đâu. À, thỉnh thoảng còn phải gờm mặt lên, cầm sách (chọn quyển mỏng thôi) đi đi lại lại quát tháo! bọn này khó dạy quá trời. Không biết dạo xưa em, và anh có thế?
À, anh nhận ra là chữ của em (hay anh) ngày càng giống anh, (hay em?!). Khổ thật, sao lại vậy? Lại "tại sao"?!
Gặp, rồi xa, rồi đợi, rồi chờ. Phải chăng, trong em lúc nào cũng vang lên một lời tự vấn, một câu hỏi về thân phận đời mình. Em sinh ra đời làm chi, để chỉ nhận - đón - trả - vay bao lẽ tình đời, để khổ sở vấn vương chia bôi tháng ngày đằng đẳng! Câu hỏi số phận có khi nào nhọc nhằn vai em như lúc này? Anh cảm thấy thế. Và, có lẽ đó cũng là một câu trả lời chăng?
Anh viết mấy dòng này, có lẽ, cũng chẳng để nói những điều nào đó. Em biết anh cảm thấy thế nào, anh nghĩ gì?! Nó chỉ cho em thấy, rằng anh luôn luôn muốn được sống thật hoạt năng, luôn luôn cần được chia sẻ, cảm thông và thấu hiểu.
Anh vừa phải buông bút để "đập" học trò! khổ quá! Hết một tiết rồi mà mấy tên vẫn không sao viết được hết một tờ, trong khi anh yêu cầu "những" 4 trang, trong 90 phút luôn! Nhớ cái bữa đi dạy ở Quốc Học mà thấy xa xót!
Được yêu, được khổ, được buồn.. Và thấy lòng mình hớn hở rộng rãi. Trái tim lúc nào cũng muốn ca vang. Để tỏ bày nỗi niềm của nó.
À, 4 năm...4 năm cỏ dại hoang vu. Em đang ở nơi nào thế, ở phía sau anh hay sao? Em bảo anh đi, em sẽ là ai, sẽ làm những gì để 4 năm trời ấy anh và em, phía bờ xa cách hận, tủi hờn thương nhớ?! em sẽ là ai nữa nhỉ nếu ta nhận ra nhau sớm hơn?
Đôi khi, anh cũng rất bất cần, rất khó chịu đến khó thở? Lúc này, anh tự hỏi mình đang dành cho em một lòng mến yêu thế nào? Trời ạ! Tình yêu vẫn luôn đổi sắc thay màu đấy thôi ạ! Em bảo anh phải làm sao giờ, nếu như anh đang được ở gần em hơn hết. Hay em ưa sự cách xa? ha ha...?!!
Khi chỉ còn hai bộ xương, người ta sống và sẽ chết với nhau trong tình nghĩa. Mà, không có thứ tình rất người, rất đời ấy, họ có còn muốn ở bên nhau?
Anh nghĩ, mình không cần phải minh chứng hay tự vấn điệu mến tình si của mình làm chi nữa. Sẽ là một dĩa thịt sốt cà chua với mấy lát dưa và một tô canh hến! Mà, thêm 2 li rượu nho thì nhất rùi. Vẫn phải báng bổ cái câu:" tình chỉ đẹp khi còn dang dở"...
Anh muốn cùng em sống cuộc đời bằng hai. Đừng cho rằng anh quá lãng đãng nhé. Cơm, áo, gạo tiền vẫn luôn là nỗi khổ muôn đời, cả anh và em cùng biết. Hãy để đôi vai em được anh chở che. Hãy để cho vòng tay anh được thoa dịu bao nỗi buồn vui cuộc đời trên lồng ngực luôn yếu ớt của em. Anh chẳng phải chàng hoàng tử ngời ngời, nhưng anh có một trái tim và khao khát. Hãy thứ tha cho tháng năm qua, anh neo đậu nơi những bến bờ xa lạ...
Nếu cứ vất vưởng thế này chắc anh sẽ chết mất. Sao khùng điên vậy, sao vậy hở em? Cuộc đời hoang vu trốn chạy. Rừng sâu ngựa vằn xin gìn giữ bước chân em...
Hãy để anh ồn ào nói với em về tình yêu của mình một đời này...
Thi thoảng nghe lại mấy bài hát này của Trịnh, thấy cuộc đời bé nhỏ quá chừng. Ra đường cuộc sống cứ hối hả trôi đi. Dòng người nườm nượp như đàn kiến chăm chỉ kiếm mồi tha về tổ. Thấy thương thân phận con người. Mong manh, nhọc nhằn quá đỗi. Đi cả một đời, mới rảnh rỗi dừng chân ghé lại quán nước ven đường nhấp tí chút cái ngọt ngào của những khoảnh khắc yên bình. Sống chậm thôi, để còn thấy nước chảy - mây trôi. Ấy thế mà, có ai dám đứng lại để ngắm nghía cuộc đời, dẫu một chốc lát...
Sáng nay, lóc cóc một mình giữa góc phố đông người, chợt nhận ra mình vẫn còn nhiều lắm những điều chưa làm được. Phải loanh quanh nữa mới mong hái được quả ngọt trên cao - đầy nhọc nhằn. Cha mẹ đầu hai thứ tóc, vẫn còn quá nhiều những lắng lo suy nghĩ.
Thương thương cái khoảnh khắc còn long nhong chạy nhảy ngoài nắng gió. Tuổi thơ như mắt biếc ngời sáng những ước mơ. Còn tôi và đám bạn sàn sàn tuổi nhau, mỗi lần ngồi lại chỉ thấy bao ánh mẳt đăm đăm dịu vợi với những tính toan, cơm áo, lọc lừa của cuộc đời...
Đi loanh quanh mãi, cũng thấy gót mòn chân mỏi, thôi thì dừng lại một chút thôi, vài ba giây phút thôi...để thấy bên mình còn những điều ý nghĩa biết bao nhiêu...
Hai chữ thân – phận gắn chặt lấy cái bộ óc của hắn, ngày này qua ngày khác, hắn vẫn cứ bận bịu mê mãi bởi những nghĩ suy sâu thẳm về đời, người, và tất cả những thứ được gọi là nhân sinh quan vũ trụ, đang chễm chệ ngự trị khắp cái không gian lơ lửng đó…
Còn hắn thì sao? Phải chăng hắn đang cố đi kiếm tìm mình ở cái nơi nảo nơi nao xa lơ xa lắc? Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi người ta thực sự ngộ ra chính cái bản ngã của thân phận chăng? Hay, hắn phải ngẫm ngợi, phải là một vũ trụ vời vợi cao tít tận chân trời mới thoả chí thánh thần? Không đôi lúc, mà cũng có những khi hắn đã tự mớm cho mình cái thứ giản đơn trần tục, mà hắn cho đó mới là thực, là người như bao nhiêu kẻ khác trong thế giới này đang sống, đang chạy đua để vươn tới cái đỉnh của vinh quy, vọng tộc, xa hoa. Để rồi hắn lại tự thất vọng, tự mâu thuẫn, lại tiếp tục lãng đãng mây trời, non nước để mò mẫm cho ra hai chữ " thân – phận" đích thực giữa cuộc đời này là gì? Và để rồi xung quanh hắn lặng lẽ, trống trải…không thể hoà nhập vào thế nhân một cách êm ả hiền hoà nhất như hắn đã từng nói: "thèm được làm hoà biết bao nhiêu". Ai hiểu được trong cái ý muốn "hoà bình" ấy của hắn gồm có những gì? Hoá ra bấy lâu nay hắn đang cố tình gây nhiễu, quấy rối dân sinh ư ? Lạ. Hắn có tài phép gì đâu? Hắn có phiền phức gì đến mọi người đâu? Những cặp mắt nhân trần xung quanh hắn vẫn ngắm nghía, yêu thương, thán phục… phải gọi là dành cho hắn tất cả sự quý trọng, tin tưởng. Nhưng nơi đâu mới là cõi đích xác có hai chữ "sẻ chia"; "thấu nhận" lấy linh hồn đơn độc của hắn, thấu nhận lấy những thứ mâu thuẫn, khát khao tìm tòi " thân và phận" giữa đời vi vút, không hoàn toàn chỉ có sắc hồng quấn quanh…
Bầu trời, khác mọi khi, khác mọi thời khắc vận động của vòng quay trái đất cứ quàng lên cả không gian một màu đỏ thẩm như máu, bện cả xuống dòng sông. Mây cũng không còn xanh lãng đãng, tung tăng nữa, mà ứ đọng quần tụ đau xót. Chỉ có hắn mới nhìn thấy cái màu đỏ ấy, chỉ có hắn mới cảm nhận rằng: cuộc đời cũng thênh thang, quá rộng rãi, muốn đi hết nó thì phải bước qua hai chữ " thân – phận" muôn nẻo này. Hắn lại lửng lơ với khói nước hương trời, lửng lơ giữa muôn cõi mộng, để đòi hỏi kiếm chác, để hằn thêm vài vết bợt tấy đỏ lên khối óc, trái tim hắn. Yêu, thương, sống, chết…hắn muốn phải hơn người ta, phải khác người ta, khác cái lũ người đang tồn tại trần tục như thượng đế sinh ra. Còn hắn, phải… hắn phải sống khác hơn họ, hắn phải là một thực thể hơn họ không giản đơn như đời thực, không tồn tại mà hoá ra đang tồn tại. Hắn phải bay cao, bay xa, bay mãi khi nào đo được hết cõi nhân gian này dài rộng bao nhiêu hắn mới thoả nguyện đã được sinh ra trên muôn phần vũ trụ cao vời vợi kia…
Hôm nay hắn say, chẳng say rượu, chẳng say nắng mà là say bia. Nghe thật buồn cười. Nhưng quả là hắn say bia, say ngất ngưởng giữa đám bạn tứ chí. Khuôn mặt hắn hồng lên, đỏ quành quạch, mí mắt căng mọng sưng phồng vì say. Hắn cười, nói. Nụ cười của hắn tràn đầy sinh khí, đôi mắt hắn hiền hoà nhìn ngắm dòng sông đang cố tình lơ đãng che giấu đi nỗi thẹn thùng. Mà, mỗi lần thế thấy tâm can hắn thật sự đang có một chất men gì đó làm cho hắn say hơn nữa chứ chẳng giản đơn chỉ có bia. Bây giờ là tình yêu, ngoài những thứ làm cho trí não hắn bận tâm, gắng gỏi tìm cho ra sự thật thì bên trong con người, bên trong cái linh hồn của hắn còn có một trái tim nồng nàn, biết yêu, biết hờn ghen, và biết cả quan tâm-chăm sóc cho người mình yêu nữa. Ai bảo hắn lạnh lùng, vô cảm bao giờ đâu. Có nhìn thấy không? Hắn đang yêu đấy chứ, yêu như chưa từng được yêu vậy, yêu như tìm ra một chân lý, một định luật nào đấy giữa tục trần mộng ảo mà hắn đã từng cho nó chỉ là một phần của khổ đau, uất nghẹn. Bầu trời đỏ của hắn đã in bóng mình xuống đáy nước, đã lặng lẽ lặn sâu nơi con sông bình dị ngày ngày đưa đẩy dòng chảy có màu mây trôi xuôi miên miết, mê mãi. Nếu cuộc đời sinh ra hắn, chất đầy cho hắn những đam mê, khám phá và phán xét thì điều đó có gì lạ lẫm lắm đâu. Có mấy người được như hắn. Có mấy người tìm kiếm, bận rộn với cái mớ tạp nham của trí óc, của cân não đang vần xoay như định mệnh bắt hắn phải thường xuyên đi, đi mãi-bay, bay suốt chín tầng trời để mày mò bằng được cái lẽ của "thân phận là gì?".
Những lúc ấy, nhìn hắn đáng yêu lạ. Được sống thật với chính mình dẫu một khắc, một giờ cũng đáng sống lắm thay. Con sông cũng có khi không tìm được đâu là dòng chảy thực lắm lúc vẫn đau đớn đổ oằn cả những tảng nước mạnh xối theo vực xoáy, rồi lại tiếp tục chảy, chảy mãi khôn nguôi. Bầu trời, chẳng phải lúc nào cũng thinh lặng hiền hoà nhường chỗ cho những đám mây xanh muốt màu ngọc, màu lục, màu nước biển tan lẫn vào nhau để tạo nên cái không gian tươi mát cho loài người hưởng thụ. Thì, phải chăng con sông kia cũng vậy? Nó cũng có khi trôi xuôi, có khi chảy ngược, và có lúc vỗ sóng húc mạnh vào bờ để tìm kiếm sự ủi an, che chở. Nhưng, một bầu trời đỏ thẫm đã lẳng lặng gieo mình, như chính con người hắn đang tự lần về với bản ngã của thân phận để nhìn thấy cái màu sắc chói sáng của mặt trời toả ánh hào quang lênh đênh trên con nước miên man…
Nếu ai kia, hoặc ai đó đã từng biến hắn thành tảng băng trôi vô định, nhưng con sông này chỉ muốn hắn sẽ là một khối lửa rực cháy trên cao, dưới lòng sâu hun hút. Hắn cũng phải tự đốt cháy mình lên, mới mong thoả cái nguyện, cái chí muôn đời vạn kiếp đã hình thành từ trong con người hắn khi mới sinh thành, chứ phải đâu chỉ có bây giờ thôi. Và nếu hắn là khối lửa thật sự, nóng, bỏng, rát buốt làm cháy xém tất cả mọi cái xung quanh hắn thì dòng nước này sẽ biến thành một mầm voluntary cho hắn, hoà tan hắn, làm dịu đi những đam mê trống trải, mà thắp cho hắn ngọn lửa xanh để từ từ dấn bước, từ từ đốt cháy mình trong cõi tạp thường nhật - chân chất, yêu thương…
Có ai biết đâu, có ai định phận được cho mình đâu khi cuộc đời đẩy đưa đến một bến bờ nào đó xa xăm, để gắn kết từng phần thân thể lại mới vẹn tròn xác thịt, linh hồn. Hai thứ ấy phải thực sự hoà tan, phải thực sự thấu hiểu cái cõi nhân sinh này mới sẻ chia được với cả những tiểu vũ trụ đang ngày ngày sinh sôi, nảy lộc, đâm chồi nuôi dưỡng mầm cây non. Chẳng có cây nào tự khô xác, tự rụng lá vàng mà không trải qua một cuộc vần vũ, quang hợp của ánh sáng và không khí; kể cả của mây trời và sông nước nữa chăng…hãy tin rằng: " thượng đế rất công bằng, hỡi bầu trời đỏ của tôi"…
p.s: Đã từng biết sẻ chia thật nhiều với ngày xưa thôi. Giờ, sao tất cả đều cằn khô đá sỏi...