Không đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Mình sẽ bước đi. Nhưng, đôi chân mỏi. Lúc ấy chỉ muốn dừng.
Không thích phải chờ và đợi. Lại thoăn thoắt bước đi. Ngày mùa đông se lạnh. Đôi chân chẳng hề mỏi. Và đi, mình cứ đi…
Mấy góc phố này, mấy con đường này…
Đã đi qua bao lần không thấy nhớ. Chân bước. Giày mòn. Đường vẫn là đường thôi. Rộng – hẹp trong tấc gang. Mà đường đi không đổi. Nụ cười bớt tươi hơn. Hoá ra đã gần mười năm rồi.
Không thể dừng chân. Khi gót giày vẫn tiếp tục muốn bước. Thênh thênh. Để lùa cả cái rét lúc này đang ngấm dần qua từng lớp áo. Nhớ. Quên. Đi. Và đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét