Sunrise… 10/29/10
Mặt trời đi ngủ rồi. 8h sáng, mây vẫn cứ ù ù lì lì. Đen ngòm cả Huế. Vẫn lếch thếch đội mưa đến quán cà phê vừa mới phát hiện ấy.
Sunrise may mắn nằm trên giao lộ của Trường Chinh. Góc này, trời nắng, mới thực sự là Sunrise. Cách thiết kế hiện đại, nhưng cũng để lại cho người ta một cảm giác hết sức tự nhiên khi bước qua chiếc cổng nhỏ, vào bên trong.
Tớ ngồi tít trên tầng hai. Vừa có thể nhâm nhi li cà phê ngon lành. Vừa tha hồ ngắm cái bầu trời đen ngòm ấy. Chẳng phải như mùa đông xứ Bắc lạnh buốt đến tận chân răng. Huế cứ làng nhàng chút xíu như “hù doạ” người ta. Ra đường đã phải khoác chiếc áo ấm bên người rồi.
Dân miền Nam quen ấm áp, có tí rét đã la làng la xóm. May mắn cái không gian của Sunrise đủ sức tạo cho khách: Vừathích thú với kiểu cách hiện đại, vừa yên tâm với góc ngồi ấm áp. Nếu có thêm vài ba người bạn đi cùng…
Cà phê. Là thứ tớ quan tâm nhất. Lại là cái thú thưởng thức hơi khó tính. Nhưng, đảm bảo được chất lượng có xứng với 11k/ li cà phê đó hay không thì cũng chẳng đơn giản tí nào. Nhìn qua phong cách của quán, có gì gần giống với quý sờ tộc ở Nhã Viên. Nhưng, thử bước chân ra đường. Ngó từ ngoài vào. Sunrise hình như cũng có cái gì đó rất riêng.
Độ này. Tớ cứ bon bon hàng tuần/ 1 quán cafe. Thấy mình cũng hơi rỗi nghề. Nhưng, sao cứ phải gò mình vào khuôn phép nhỉ? Nhỏ bạn tớ từng định nghĩa về những cuộc nhậu: “một cốc một li, đời chỉ là cơn mộng mị/ bảy cốc bảy li đời đáng yêu biết bao nhiêu”… Đó là khoản bia bọt, giờ tớ chỉ mượn một li cà phê thôi, cho cuộc sống của tớ thêm phần hứng khởi. (Ôi chao, một ngày con người được bao nhiêu cái hứng để sống? – Nghe ai đó nói)…