Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

4/9/10

Gà con...mắc dzịch!

…Dạo này, trời thì đổi gió mây chuyển hướng. Lạ lùng quái kiệt đến thế chứ. Đang hừng hửng nắng bỗng chốc mưa vù vù, sấm sét tùm hum cả lên. Chẳng đau đầu thì cũng nhức óc mà tử nạn với thời, với tiết…

Cái lão gà nhà bên cạnh, thi thoảng lại toác mỏ lên hát nghêu ngao ầm làng, ầm xóm. Phát bực mình. Đã vậy nàng còn đỏng đảnh chạy ra, chạy vào; đứng hết góc này đến xó nọ. Mặt nàng trắng bệch bệch như củ cải, môi miệng chúm cha, chúm chím, đỏ choèn choẹt. Nhìn mà kinh…chắc một phần cũng tại thời tiết mà ra cả. Chẳng trách được nàng. Mọi khi nàng có thế đâu, giản dị cóc có se sua, đỏm dáng. Aáy, tưởng là hết. Ngắm nghía kĩ lưỡng một chút, lại thấy mấy cái móng chân của nàng cũng biến hoá, đổi màu đến dị hợm. Nàng sao thế nhỉ?…

Đám gà con thường ngày vẫn trêu đùa, cười choe choét với nàng cũng đứng đực mặt ra nhìn nàng như một con gà thần bí từ trên ngôi sao nào đó vừa rớt xuống cái bụp ngay sân nhà chúng thế này. Gà chả thèm. Chả phải để ý gì đến chúng sất. Nàng ngúng nga ngúng nguẩy, ngoáy mông ỏn ẻn quay vào nhà. Lướt qua lướt lại ngay chiếc gương treo tường. Nàng lại cười. Oà, có vẻ trông mình xinh ra, đáo để thật. Thế thì thằng trống nào chẳng khoái chí mà cười tít lít nhỉ? Cái bọn con nít ấy thì biết gì mà yêu chứ? Chà, anh trống của tôi ơi, giá anh có thể đứng trước mặt tôi lúc này?…

Ngắm nghía một lúc, nàng chạy lạch bạch từ nhà trên xuống nhà dưới, diễu qua diễu lại như người mẫu thời trang trước mặt gà mẹ và mấy đứa em. Nàng lại cười. Nụ cười ít khi tắt trên môi gà. Cười bất cứ lúc nào, cười bất kể nơi đâu. Cũng may ông trời còn thương xót, ban phát cho gà nụ cười duyên đến lạ đến lùng. Chả trách nàng thích cười, khoái cười và mê cười đến thế.

Tối. Nàng cứ nhẩn nha quẩn quanh mấy trò game vớ vẩn, chơi mờ cả mắt, gõ đau cả tay. Thế mà gà vẫn chẳng thể nào rời khỏi cái màn hình ấy được. Đầu óc ong lên nóng như lửa. Có làm sao. Nàng không quên nhiệm vụ làm đỏm cho mình là xong ngay. Mưa. Cái xứ nàng đang ở đấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấy nước tung tăng ở trên cao cứ riêu riêu giọt long tong cả đêm trên mái nhà của gà. Cũng may, nhà nàng hơi kín cổng cao tường, chứ còn…cái ngữ như ngày xưa, chắc giờ này nàng phải đội mưa cùng mẹ gà chêm hết chỗ này đến ngách ngóc nọ…chứ lấy đâu ra thời gian cho nàng làm dáng, làm duyên phong lưu đến thế…

Bẵng… mấy hôm rồi. Cái xóm nhỏ nhộn nhịp chẳng thấy nàng lượn ra lượn vào nữa, đề cười duyên với họ. Đám trẻ cũng chẳng còn ngẩn tò te mà nhòm nàng như kẻ xa người lạ như ngày đầu tiên. Nàng vắng bóng đến một cách bí mật. Nhất là lũ nhóc hàng xóm. Chúng tò mò, tểu mểu chạy đi hỏi han, tìm kiếm nàng. Cũng chẳng lạ. Mọi khi nàng mê chơi, chịu chơi mấy trò trẻ con cùng với chúng. Nàng lớn hơn chúng thật, nhưng trông nàng bé bé bòng bong khi cười đùa chạy nhảy. Vậy mà chúng thích. Cho nên cái sự thay đổi ở nàng, đôi lúc thật chướng và cả lạ lẫm, ít nhất là với chúng. Nhưng chúng chả ghét được nàng lắm.

Vắng gà, nụ cười cũng biến mất. Căn nhà đang rộn rã tiếng cười bỗng chốc lạnh tanh lạnh teo đến là phát khóc, phát rồ thôi. Hoá ra nàng ốm. Nhìn coi, nàng bẹp xẹp như một con gián thật sự. Nàng ốm, nàng bệnh và nàng đau… chẳng hiểu là ốm với đau thế nào? Chỉ biết, thấy gà nằm đó. Đôi mắt nàng mỏi mệt, sắc mặt không còn hồng tươi, đỏ đỏ thắm thắm như mấy ngày đầu nàng tập làm đỏm ấy. Nàng cũng chả thèm cười như mọi lần. Thi thoảng lại thấy những giọt nước mắt lăn long lóc trên khoé mắt của nàng. Cái nầy mới là sự lạ nghen. Mới ngẫm nghĩ ra được một cái gì đó, chắc chả mơ hồ lắm: Đời nó thế… khóc và cười có cách nhau bao xa đâu. Mới cười tươi như mặt trời toả nắng vậy, đã thấy khóc tù lu tù loa lên rồi…

Từ cái đận ốm dậy đó, gà ít cười hẳn đi. Nàng cũng lấp ló trốn chui trốn lủi ở một góc nhà. Nàng cũng chẳng thèm nhấc chân ra khỏi phòng nữa bước. Gà thay đổi cũng như mưa như nắng ở cái xứ xở này vậy. Lâu, cũng thành quen. Mãi rồi bọn nhóc bên cạnh nhà gà cũng lớn, cũng tung tăng bay nhảy khắp mọi nơi như gà đã từng. Nhưng, ít ai biết nàng như thế nào? Chắc cũng chẳng phải tại thời tiết đâu?…Nhiều, phải rồi bấy lâu gà cười thật nhiều hoá ra chỉ để làm cho nỗi buồn của mình nó tiêu bớt đi…

Buồn cũng có ba bảy đường. Hiểu được trong chốc lát cũng khó. Chỉ biết, lạ thiệt… tối rày gió mưa có nặng nề hơn, ầm ào dữ tợn hơn. Lại bão rồi đây...

Tiếng gõ phách của mưa như muốn nện tung mái nhà lợp tôn. Thấy lành lạnh…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét