Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

5/9/10

Chán như là con gián…














Đời con gián nó thế, quanh đi quẩn lại với mấy trò vớ vẩn trong thiên hạ nầy. Chàng cứ bò ngang bò ngửa, hết lê lại lết. Râu chàng cứ thế mà phắn ra tua tủa như cái chổi xề cùn. Chàng còn va vất, khổ sở hơn nhiều, mỗi khi chàng lăn lộn ngoài trời bóng xế hay rúc rích trong xó nhà góc bếp “xin xỏ” mà đúng hơn là chôm chỉa những mẩu vụn nhỏ xíu xìu xiu của nhà họ. Mà, có phải một nhà nào cho cụ thể chắc chắn đâu. Chàng có một “biệt tài” khá hoàn hảo. Chẳng nơi đâu là chàng không sống được, thậm chí nhà nghèo hay nhà khá giả. Rúc tất tần tật. Nơi nào “beò dạt mây trôi” chàng cứ thế mà rúc. Đời chàng chỉ có thế là lấy làm “vinh hạnh” lắm lắm rồi. Nghĩ mà tủi, mà thương, mà xót xa thay cái thân phận cả ngày lam lũ, cũng chẳng đủ ăn, đủ xài gì cho cam. Đã vậy, đi đến nơi đâu chàng cũng bị người ta ghét bỏ. Nhiều lúc nhìn thấy chàng, người ta rủa nhiếc, mắng mỏ thậm tệ. Ấy là còn chưa kể đến mấy vụ “làm ăn” kinh điển của chàng. Chưa kịp “lột xác” hành đạo, quên phải là “hành thực” mới đúng, thì chàng đã bị người ta cho nốc out rồi. Ờ, mà cái đời nó vốn thế. Sống còn khó hơn chết đi. Hèn chi, họ đã cố tình nhiều lần cầm cái chổi lia, quét, đuổi xua chàng. Tệ hơn, người ta còn vác cái thứ gì dẹt dẹt trông như cái tấm thớt phạt xuống đầu chàng, mình chàng…Đâu dễ vậy. May mắn thay chàng có thêm cái tài “phóng nhanh vượt ẩu”. Người ta chỉ vừa đưa cái vợt lên rồi từ từ hạ xuống thì chàng đã phắn vào yên vị ở một cái hốc hẻm nào đó rồi (chẳng hạn như góc tủ, gầm giường…). Chàng cười khoái chí, dương dương tự đắc, vẻ như ta đây không chịu thua các người. Nhiều khi chàng cho rằng : cuộc đời chàng thế cũng ổn. Sống vơ vẩn nơi xó xỉnh thế mà lại hoá hay. Cứ chường mặt ra giữa thanh thiên bạch nhật, chắc gì đã sung đã sướng. Ôi giời, con người…Hễ thích là đấm đá, hễ muốn là gào thét. Chàng cho rằng những cái sự diễn ra xung quanh mình đấy, tất cả …bưa lắm. Khổ, con người thật là khổ…


Đúng là triết lý cùn của một con gián. Ấy, mà con người thì thế nào nhỉ, nhiều khi vụn vặt vớ vẩn còn hơn cả con gián nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét