Linh tinh

Đôi khi thấy mình quá bướng bỉnh - lì lợm - ngang tàng - nhưng lại hơi ngơ ngác. Cứ ngỡ mình mạnh mẽ lắm...

25/8/10

SƯƠNG QUÊ



Đi dọc con đê làng những ngày quê đổ nắng, thấy cánh đồng phủ rợp một màu xanh tựa huyền thoại của lũy tre xưa khuất sau từng ngõ xóm. Những mái nhà nâu nâu bởi trời chiều lỡ buông vài cơn mưa nhỏ. Em đi, anh lẽo đẽo chẳng theo đến gần. Tình ở quê trong vắt như giọt sương trời lấm tấm mỗi sớm mai khi màu đêm chưa vội khoác lên mình ánh nắng lung linh. Có lúc em chợt tủm tỉm cười khi nhận ra mấy giọt sương đang đọng trên tóc mình giữa chiều, tối. Em ngỡ ngàng hỏi anh: “Sao lúc nào ở quê cũng có sương thế?”... Em cứ nghĩ sương chỉ rớt rơi vào buổi sớm. Đôi khi em bướng bỉnh không muốn nhận mình mỏng manh yếu đuối. Cứ trằn trọc hoài với những âu lo. Nhưng, phải chăng dịu dàng là những giọt sương quê kia đang đọng nơi nào đó trong em?

Ngày về, anh như một mặt trời giữa muôn ngàn hoa cỏ dại. Em chỉ là cọng lúa phất phơ, đang cố ngoi lên để được sưởi ấm giữa đám sương quê còn vơ vẩn chưa chịu rời chân đi. Bà ngoại anh bảo: “Chà, đuôi tóc chim ri kìa!”. Em ngẩn ngơ vuốt nhẹ. Rồi thủng thằng quay mặt đi giấu bà nụ cười mỉm ngây ngô. Tóc con gái quê dài lắm. Lại đen nhánh, mượt mà bởi hương hoa bưởi, bởi những thứ chân chất đời thường. Em chẳng phải con gái quê, nhưng “đuôi tóc chim ri” của em ngắn cũn cỡn, nụ cười của bà dịu dàng ấm áp. À, tóc chim ri đang rạng ngời màu lúa non xanh. Tóc bà lấm chấm tựa dải mây chiều đang bay vội. Nghe thương thương từng hơi thở yếu ớt của mái tóc trắng pha sương.

Vào độ giữa ngày rằm, chỉ có ở quê em mới nhận ra được sự tinh khiết của ánh trăng đang treo đầu ngọn gió. Sương vẫn lấm tấm rơi khắp mọi nơi. Sương mong manh, bảng lảng tựa đất quê thấm nồng giọt mồ hôi của mẹ. Em giật mình khe khẽ nói với anh: “Lưng còng phơi sương, hay nụ cười rạng ngời sung sướng khi được hi sinh và yêu thương anh nhỉ?”. Anh ngơ ngẩn thoáng nhìn vào mắt mẹ. Phải chăng, sương quê đã nuôi dưỡng những linh hồn thánh thiện đến thế. Chợt thấy mình chỉ mới thấm một tí thôi những giọt sương quê ấy. Mẹ, một đời trắng bạc mái tóc đen...

Ngày đi, sương quê vẫn còn vấn vương nơi vạt áo. Níu chân anh trên những con đê. Ngày đi, sương quê hóa thành nỗi mong chờ tháng ngày của bà. Và, anh đi... trên đuôi mắt mẹ còn sót lại những hạt sương...

Vân Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét